Vài ý kiến quanh việc Thượng viện Mỹ ra Nghị quyết đòi Trung quốc ngừng việc xâm lấn biển Đông và rút giàn khoan 981 ra khỏi vùng biển Việt nam.
Quốc hội ta chưa có ý kiến ý cò gì vậy mà Lưỡng viện Mỹ đã biểu quyết thông qua Quyết nghị đòi Trung Quốc rút giàn khoan 981 ra khỏi vùng biển Việt Nam rồi. Đảng chính phủ phải lên án chúng đã ngang nhiên can thiệp vào Công việc Nội bộ của nước ta đi chứ.
(Facebook https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1549590898602111&id=100006536475017)
Trung Ương họp giữa những ngày nóng bức. Về vấn đề Thượng viện Hoa kỳ ra Nghị quyết yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan 981 ra khỏi vùng biển Việt Nam. Có đồng chí phát biểu phải lên án Mỹ vì thái độ trịch thượng nước lớn áp đặt lên công việc của nước khác. Nhưng lúc này ta chưa cần kiện Mỹ mà phải tranh thủ. Nhưng phải làm thế nào cho Nhân Dân thấy được sự lãnh đạo tài tình rất sáng suốt của Đảng chính phủ. Ta không Cần lên tiếng mà dụng binh bên ngoài, để đế Quốc Mỹ vào cuộc là chủ trương hết sức Linh hoạt khéo léo của chúng ta.
Mình được việc mà không làm mất lòng Bạn.
(https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1549781438583057&id=100006536475017)
CÔ ĐỘC
Nhân việc một số trang báo viết “ Việt nam rất cô độc trong cuộc xung đột ở Biển Đông” muốn bàn thêm chút về hai chữ CÔ ĐỘC.
Nghĩa Hán-Việt của chữ “cô” là đứa trẻ không có cha hoặc mẹ, ( âm Việt hóa cổ là “côi” ). “độc” là người đàn ông già không có con. Do đó “cô độc” diễn tả kẻ không có nơi dựa dẫm.
Tuy nhiên dùng chữ “cô độc” coi Việt nam như đứa trẻ không cha không mẹ, cầu bơ cầu bất bị bỏ rơi thì thật là thê thảm quá.
(https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1549796615248206&id=100006536475017)
HỌ ĐI BIỂU TÌNH CŨNG VÌ ANH ĐẤY
Hôm nay tôi lại đi biểu tình chống giặc xâm lấn Biển Đông. Khoảng 10h, tôi và một số người đi hàng đầu đưa đoàn biểu tình từ vườn hoa Canh Nông dọc theo đường Điện Biên Phủ - Cột cờ cũ tiến về Cửa Nam. Cảnh sát giao thông, cảnh sát phường và dân phòng dẹp đường để đoàn người đi nửa lòng đường. Tới Cửa Nam, mấy người mặc quần áo dân phòng chỉ đườngcho đoàn biểu tình tiến về cuối phố Tràng Thi. Mấy thanh niên cầm khẩu hiệu: “Đồng hành cùng Đảng và chính phủ…” gọi mọi người đi theo hướng ấy. Ngay lập tức luật sư Trần Vũ Hải chỉ tay về phía Hàng Bông, tôi hiểu ý rẽ trái thế là cả biển người ùa theo. Đường tắc nghẽn. Tôi hô vang: “Hoan hô cảnh sát biển Việt Nam đã dũng cảm bảo về lãnh hải tổ quốc. Hàng ngàn tiếng hô vang theo. Khi tôi hô lần thứ hai rất nhiều người đi đường cũng hô theo. Tôi thấy nét mặt cảu mấy cảnh sát giao thông tươi hẳn lên.
Nhớ ngày mùng 14/8/2011, khi vợ đèo tới ngã tư Bà Triệu, Hàng Khay, xe máy chưa đỗ hẳn tôi đã nhảy xuống bắt tay bác Nguyên Ngọc. Bác là ngươi đã viết “Đất nước đứng lên”. Theo cách anh hùng núp bắn thử xem thằng Tây có chảy máu hay không để kêu gọi bản làng chống Pháp dành độc lập tự do, tôi cũng tự mình làm hàng trăm thí nghiệm ở nhiều lĩnh vực để giúp dân thành công. Dù bác không dạy tôi ngày nào xong đối với tôi đó là người thầy, người anh. Gặp được bác trong cuộc đấu tranh này tôi càng thêm dũng khí. Các phóng viên ùa lại chụp ảnh tôi đứng giữa bác Nguyên Ngọc và Giáo sư Nguyễn Huệ Chi. Trong số đó có cả phóng viên nam hãng AFB. Ngày 10/8/2005, anh đã lên tận lạng Sơn quay cảnh tôi giúp bà con bảo quản na Đồng Bành và hồng Bảo Lâm. Sau đó phần tin này trên 225 đài truyền hình trên thế giới, trong đó có Trung Quốc. Do phải đứng ở dưới đường chụp ảnh chúng tôi, một số người đã làm cản trở giao thông, nhất là các bạn trẻ Việt Nam. Một trung tá CSGT nặng lời xua đuổi những người cầm máy ảnh trông còn trẻ ấy. Tôi tới vỗ vai người cảnh sát này: “Họ đi biểu tình là để bảo vệ đất nước, bảo vệ hạnh phúc cho mọi người Việt Nam trong đó có cả anh đấy. Tôi thường xuyên sang Trung Quốc làm việc, loại cảnh sát bên đấy làm việc như anh bây giờ chỉ cấp binh nhất binh nhì thôi”. Anh ta nhìn tôi rồi lặng lẽ lên xe phóng đi.
11/5/2014
Hôm nay tôi lại đi biểu tình chống giặc xâm lấn Biển Đông. Khoảng 10h, tôi và một số người đi hàng đầu đưa đoàn biểu tình từ vườn hoa Canh Nông dọc theo đường Điện Biên Phủ - Cột cờ cũ tiến về Cửa Nam. Cảnh sát giao thông, cảnh sát phường và dân phòng dẹp đường để đoàn người đi nửa lòng đường. Tới Cửa Nam, mấy người mặc quần áo dân phòng chỉ đườngcho đoàn biểu tình tiến về cuối phố Tràng Thi. Mấy thanh niên cầm khẩu hiệu: “Đồng hành cùng Đảng và chính phủ…” gọi mọi người đi theo hướng ấy. Ngay lập tức luật sư Trần Vũ Hải chỉ tay về phía Hàng Bông, tôi hiểu ý rẽ trái thế là cả biển người ùa theo. Đường tắc nghẽn. Tôi hô vang: “Hoan hô cảnh sát biển Việt Nam đã dũng cảm bảo về lãnh hải tổ quốc. Hàng ngàn tiếng hô vang theo. Khi tôi hô lần thứ hai rất nhiều người đi đường cũng hô theo. Tôi thấy nét mặt cảu mấy cảnh sát giao thông tươi hẳn lên.
Nhớ ngày mùng 14/8/2011, khi vợ đèo tới ngã tư Bà Triệu, Hàng Khay, xe máy chưa đỗ hẳn tôi đã nhảy xuống bắt tay bác Nguyên Ngọc. Bác là ngươi đã viết “Đất nước đứng lên”. Theo cách anh hùng núp bắn thử xem thằng Tây có chảy máu hay không để kêu gọi bản làng chống Pháp dành độc lập tự do, tôi cũng tự mình làm hàng trăm thí nghiệm ở nhiều lĩnh vực để giúp dân thành công. Dù bác không dạy tôi ngày nào xong đối với tôi đó là người thầy, người anh. Gặp được bác trong cuộc đấu tranh này tôi càng thêm dũng khí. Các phóng viên ùa lại chụp ảnh tôi đứng giữa bác Nguyên Ngọc và Giáo sư Nguyễn Huệ Chi. Trong số đó có cả phóng viên nam hãng AFB. Ngày 10/8/2005, anh đã lên tận lạng Sơn quay cảnh tôi giúp bà con bảo quản na Đồng Bành và hồng Bảo Lâm. Sau đó phần tin này trên 225 đài truyền hình trên thế giới, trong đó có Trung Quốc. Do phải đứng ở dưới đường chụp ảnh chúng tôi, một số người đã làm cản trở giao thông, nhất là các bạn trẻ Việt Nam. Một trung tá CSGT nặng lời xua đuổi những người cầm máy ảnh trông còn trẻ ấy. Tôi tới vỗ vai người cảnh sát này: “Họ đi biểu tình là để bảo vệ đất nước, bảo vệ hạnh phúc cho mọi người Việt Nam trong đó có cả anh đấy. Tôi thường xuyên sang Trung Quốc làm việc, loại cảnh sát bên đấy làm việc như anh bây giờ chỉ cấp binh nhất binh nhì thôi”. Anh ta nhìn tôi rồi lặng lẽ lên xe phóng đi.
11/5/2014