Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

DƯƠNG NỘI PHÚ


Dương nội, 
Nơi có người đi, về chưa biết. 
Mồ mả cha ông tiên tổ tan hoang,
Xe ủi đã nhiều
Tráng chí bốn phương niềm thương tha thiết.
Bên đường Lê Trọng Tấn chừ, tiêu điều,
Chốn ruộng nương thanh bình bỗng hóa bãi binhh đao.
Qua Hà đông,
Làng xóm giờ dân cảnh phiêu diêu,
Ruộng mất nhà tan, mồ mả thành đồ bán chác,
Dân chống chọi bấy năm chừ mất một chiều.
Tương lai chừ mờ mịt
Đồng xanh ngắt nay đỏ tía một màu.
Nước trời một sắc,
Phong cảnh ba thu.
Chuối tre san sát,
Giờ đìu hiu
Đất về tay lũ tham quan hoa màu nát bấy,
Nghĩa địa thôn khó nhặt xương khô.
Nhà nhà cảnh thảm….
Đứng lặng giờ lâu.
Thương nỗi chị Thêu, anh Khiêm, anh Miên, anh Sang…đâu vắng tá,
Thân dẫu bị cầm tù danh tiết còn lưu.
Bên đường, người người dừng chân thăm hỏi,
Có kẻ gậy tre chống trước,
Có người dạo bước đến sau.
Thưa rằng:
Đây là chiến địa giữa thời bình, đảng cướp đánh dân tĩ tã,
Cũng là bãi đất xưa, thuở nào còn trồng cấy hò hát lao xao
Bỗng một hôm
Loa phường ầm vang cưỡng chế, đầu trâu muôn đội,
Lớp lớp áo xanh băng đỏ, xe hơi, dùi cui lao tới.
Hùng hổ chăng dây ngăn đường khai quân,
Thầy, lính lao xao tiếng loa lói chói.
Trận đánh được thua chửa phân,
Chiến luỹ lòng dân chống đối.
Uất hận dân mất đất, nát mồ tổ tiên ánh nhật nguyệt cũng mờ,
Bầu trời đất chừ sắp đổi.
Kìa:
Lũ cướp thế cường,
Bọn đầu tư tung tiền làm chước dối.
Gieo tai ương chiếm cứ lần lần,
Cướp sạch đất đai ruộng vườn thu vào tay một mối.
Ôi,
Trời chẳng thương người,
Để quân hung đồ tham lam dùng tiền chỉ lối
Trận Dương nội, tan tác tro bay,
Côn đồ đeo quân hàm quân hiệu,
Nghênh ngang xe lớn xe to, tướng mạnh binh hùng,
Bỗng chốc đất cha ông, quê hương mất trụi.
Nước mắt chảy hoài,
Mà mối thù khôn rửa nổi.
Tuy nhiên:
Từ có vũ trụ,
Đã có giang san.
Đất có dân, dân cần có đất canh nông, tự do như hơi thở,
Đó mới là quốc kế dân an.
Bọn nào là bọn giúp tà ma, thằng Đồng thằng Thức,
Lại có lũ Tú béo GLE dự án Lê Trọng Tấn cầm đầu thuê binh mã.
Vung hầu bao tiền cướp đặng cho sai nha kéo đến hàng đàn.
Khi trận cưỡng chế mà đại thắng,
Đại vương của chúng đếm bạc an nhàn.
Tiếng dơ còn mãi,
Bia miệng không mòn.
Muôn dân chừ ủ mặt,
Thương người mất đất bị bắt cầm tù chừ lệ chứa chan.
Dương nội mầu xanh một dải dài ghê,
Trong cơn lốc đô thị hóa lũ cướp mặc nhiên kéo tới.
Những thằng bất nghĩa rồi sẽ tiêu vong,
Nghìn thu các chị các anh hy sinh giữ đất, danh rồi lưu muôn thuở
Đừng tưởng một trận mà xong,
Bất nghĩa, nghìn đời nguyền rủa.
Dân là nước, lật chúng có ngày.
Lời xưa hãy nhớ.

Mai Xuân Dũng.

25/4/2014 Cưỡng chế Dương nội.

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

ĐÀN ÔNG NÔNG NỔI GIẾNG THƠI ĐÀN BÀ SÂU SẮC NHƯ CƠI ĐỰNG TRẦU?

Hai thằng rủ nhau đến nhà bạn cũ thăm nó ốm. Nhà có đứa con gái 12 tuổi lễ phép và rất thông minh. Hỏi: Năm rồi cháu được học sinh giỏi không? 
"Thưa bác không ạ". 
Mẹ nó ngượng nghịu: "Con em tính nó ngang cành bứa các thày cô chả ưa được". Thằng bạn đi cùng bảo: "Phong bì đến thày cô chưa mà mong con xếp loại học sinh giỏi? Anh là cứ đồng tiền đi trước cái gì cũng êm"

Cô bạn nhìn nó với ánh mắt chế giễu không giấu được: "Anh nói đùa thì thôi chứ anh nói thật sẽ làm em buồn lắm. Khi việc hối lộ trở nên bình thường trong xã hội mà không ai thấy xấu hổ nữa có nghĩa là sự tử tế và ngay thẳng cũng không còn. Lúc đó em sẽ phải đi định cư ở nước khác mất".
......
Nghĩ bụng: Nó cứ bảo con bé nhà nó ngang cành bứa chứ con bé con giống tính mẹ nó chứ ai.
Tự nhiên thấy xấu hổ thay cho thằng bạn đi cùng
.