Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

BIỂU TÌNH-VIẾT TRƯỚC CƠN GIÔNG


\

Ảnh: InterNet

Mấy ngày qua,một vài trang mạng xã hội như Facebook, vài blog ẩn danh đã lên tiếng kêu gọi người dân Việt Nam ở Hà Nội và TP/HCM xuống đường biểu tình chống Trung Quốc vào ngày Chủ Nhật này và được các trang mạng khác đăng lại.
Mục đích của cuộc biểu tình được nêu ra là để “phản đối Trung Quốc gây hấn và xâm phạm chủ quyền Việt Nam trên biển Đông”. Kể từ mùa hè 2011, dư luận đã quen với những hoạt động như vậy. Đặc biệt, chủ đề “Biểu tình” trở nên rất nóng, thu hút nhiều sự chú ý của quốc tế khi những người biểu tình bị chính quyền, công an nhìn nhận như những cuộc “gây rối” và đã có những hành động bắt bớ, trấn áp mạnh mẽ. Những việc đó thực tế đã làm quan hệ của nhân dân và nhà cầm quyền vốn đã có mâu thuẫn sâu sắc nay càng trở nên tồi tệ hơn.
Chắc chắn về phía nhà nước đã có nhiều cuộc họp bàn để đưa ra những giải pháp cho vấn đề này. Tuy nhiên, như đã thấy, có vẻ những quyết định trên thượng tầng tỏ ra thiếu sáng suốt hoặc bị chi phối bởi những “sức mạnh ý thức hệ” từ bên ngoài. Theo dư luận là để làm vừa lòng ông bạn khổng lồ Trung hoa để đổi lại sự “che chở”cho chế độ hoặc hứa hẹn hậu thuẫn những vị trí then chốt trong bộ máy lãnh đạo đảng cộng sản.
Sự chỉ đạo từ cấp trên theo đường hướng đó dẫn đến biện pháp khống chế các cuộc biểu tình ôn hòa của chính quyền tại hai thành phố là khá thô bạo.
Thực tế cho thấy các cuộc biểu tình nói trên được lực lượng công an “quan tâm đặc biệt”. Chính quyền hai thành phố Hà nội và Sài gòn tích cực ngăn chặn từ khi diễn tiến biểu tình chuẩn bị xảy ra và bao vây giải tán khi những người biểu tình tập trung xuống đường tuần hành. Việc “dọn dẹp” này thường được nhà nước giải thích là để “ngăn chặn các vụ gây rối trật tự công cộng”. Những người tích cực tham gia bị công an bắt tại chỗ đưa đi giam giữ tại trại Lộc Hà,nơi từng được biết đến là trại cải tạo dành cho những người dính đến các tệ nạn xã hội-một hàm ý nhục mạ họ.
Để giải thích cho những hành động bất khoan dung và trái hiến pháp của cơ quan công quyền, truyền thông nhà nước đưa ra một số lý do biện hộ thiếu thuyết phục  theo kiểu cách nói trên. Điều đó làm tình hình chính trị phức tạp thêm, mâu thuẫn giữa chính quyền và phía người biểu tình lớn hơn, sự bất bình trong dư luận dân chúng lan rộng nhiều thêm.
Một que diêm có thể thổi bùng lên thành các đám cháy lớn. Sự cảnh giác đối phó của nhà nước là dễ hiểu. Phía lãnh đạo đảng cộng sản nhận thức rõ về các nguy cơ bất ổn xã hội có thể dẫn đến sự chuyển biến xã hội, thúc đẩy, làm tan rã thể chế một cách khó lường như tại các nước đông Âu, Bắc Phi, Ả rập trong thập niên qua. Nhưng chính cách thức ứng xử thô bạo với các cuộc biểu tình tuần hành của phía nhà cầm quyền luôn là nguyên nhân chính tạo ra cú hích quyết định đối với sự bùng phát bất ổn, bạo loạn.
Việc kiểm soát các cuộc biểu tình ở bất cứ quốc gia nào để duy trì,vãn hồi trật tự là điều cần thiết. Ở Mỹ, Anh, Thụy điển…là những nước có truyền thống tự do dân chủ, tôn trọng quyền tự do cá nhân nhưng cảnh sát vẫn có thể ra tay “dọn dẹp” bằng vòi rồng, thậm chí hơi cay. Chuyện bắt giữ còng tay các công dân quá khích vẫn xảy ra. Dĩ nhiên,những việc đó  là cần thiết khi các phần tử cực đoan lợi dụng việc biểu tình để đập phá các cửa hàng,đốt cháy ô tô, gây náo loạn trật tự xã hội. Ở các nước đó, hành động của cảnh sát trong những vụ việc như vậy thường được dư luận dân chúng và công luận nhìn nhận là cần thiết. Nhưng rõ ràng, không thể so sánh bản chất và diễn tiến của các cuộc biểu tình chống Trung quốc bành trướng ở các thành phố tại Việt nam với các cuộc biểu tình phản đối chính phủ trong chính sách an sinh xã hội hoặc chính sách đối ngoại…của những chính phủ như bên Anh quốc, Mỹ... Mặt khác, những người tham gia các cuộc biểu tình ở Hà nội,Sài gòn biểu thị sự phản kháng trước các hành động xâm lược, gây hấn hiển nhiên của nhà cầm quyền Bắc kinh là những trí thức có tên tuổi mà sự cống hiến của họ cho đất nước,cho chính thể chế này là điều không thể phủ nhận. Họ là những công dân thực sự tử tế,lương thiện. Chính phủ cũng thừa biết chẳng có “thế lực thù địch” nào lôi kéo họ xuống đường chống nhà nước. Chính phủ cũng biết rõ họ chẳng hề “gây rối trật tự công cộng”. Họ cũng chẳng hề có ý định “lật đổ chính quyền” như sự giải thích, tuyên truyền của các cơ quan truyền thông mà sự tồn tại là bởi ngân sách chính phủ. Dù rằng mong muốn thay đổi một thể chế xã hội bất công, đầy rẫy những “con sâu” đục khoét đất nước, làm băng hoại các giá trị đạo đức như hiện nay là có thật. Nhưng điều đó không thể kết tội họ, không thể chụp lên đầu những người biểu tình cái mũ “phản động” được. Chủ trương đàn áp cùng lối hành xử thô bạo, kém văn hóa của những người thực thi pháp luật và truyền thông “bú sữa” quen vu vạ chỉ làm cho những người biểu tình ôn hòa và dư luận xã hội nghiêng về quan điểm cho rằng một bộ phận chủ chốt trong đảng cộng sản đã thi hành một chính sách “phản động” thờ phụng ngoại bang đi ngược lại tiến trình dân chủ đất nước.
Sự mâu thuẫn giữa nhân dân và nhà cầm quyền là rõ ràng. Sự chán ghét, bất mãn trước thực trạn tham nhũng lan tràn ở các cấp cao trong đảng cộng sản là hiển nhiên. Sự mất niềm tin trước cung cách điều hành chính sách vĩ mô của nhân dân là điều có thật. Các nhà lãnh đạo đảng cũng đã thấy rõ và tỏ ra lúng túng trong sự đối phó với vấn đề biểu tình. Mâu thuẫn nội bộ trong cách giải quyết vấn đề biểu tình cũng đã phát sinh và còn phát triển. Những biểu hiện cứng rắn khi đối phó với các cuộc biểu tình ôn hòa nói lên thái độ của chính quyền với “vấn đề Trung quốc” là nhịn nhục đến cùng, đối với người biểu tình là cứng rắn đến cùng để đảm bảo “an toàn chế độ”. Có lẽ đó là lối tư duy vị đảng bất vị dân tộc của những người lãnh đạo tầm vĩ mô nhưng quá bảo thủ, vị kỷ.
Sự bảo thủ, vị kỷ của đảng lại một lần nữa bộc lộ khi mới đây tại Quốc hội, những tranh luận về việc có hay không, nên “sớm đưa vào nghị trình luật biểu tình”. Ủy ban thường vụ Quốc hội tỏ ra quyết tâm trì hoãn bằng được việc đòi hỏi phải sớm đưa ra dự thảo luật biểu tình.
 Trả lời phóng viên Tuần Việt nam Net: “Vừa qua khi thảo luận tổ về dự thảo Hiến pháp sửa đổi, có một số đại biểu cho rằng nếu vẫn chưa soạn các dự án luật như Luật Biểu tình, Luật trưng cầu dân ý thì Hiến pháp dù có thông qua vẫn chỉ là một bản Hiến pháp treo?” ĐBQH TP Hồ Chí Minh, luật sư Trương Trọng Nghĩa, người vừa "đăng ký" nhận soạn Luật Biểu tình cho Quốc hội chia sẻ:
“ Theo tinh thần Hiến pháp hiện hành thì Quốc hội còn đang nợ nhân dân những luật rất cấp thiết như Luật biểu tình, Luật trưng cầu dân ý mà món nợ về Luật biểu tình là món nợ ít nhất là từ năm 1959 cho đến nay.
Vào tháng 9/1945 Hồ Chí Minh đã ký sắc lệnh số 31 ngày 13/9  yêu cầu giữ quyền biểu tình của người dân, hồi đó gọi là quyền tự do hội họp. Chỉ yêu cầu báo trước 24 tiếng đồng hồ.
Bây giờ cơ quan chức năng phải trả lời là sắc lệnh này của Hồ Chí Minh có bị hủy bỏ chưa. Điều đáng nói là trong bối cảnh chính quyền còn non trẻ, thù trong giặc ngoài, dân trí còn thấp mà Hồ Chủ tịch không hủy bỏ quyền đó. Vậy không có lý do gì mà thời điểm ngày nay lại không tiếp tục thể chế hóa quyền đó của người dân.Hơn nữa, chính Thủ tướng cũng đã đề nghị ban hành luật này từ kỳ họp trước.”
Ấn tượng nhất có lẽ là đề xuất đưa Luật Biểu tình vào chương trình năm sau của đại biểu quốc hội thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung. Ông Chung hiện là Giám đốc công an Hà Nội. Và Hà Nội là một trong hai thành phố từng có nhiều cuộc biểu tình tự phát chống bành trướng Trung quốc. Tại sao phải trì hoãn đưa ra thảo luận và xây dựng luật biểu tình?
Cũng có dư luận đây đó từ cấp lãnh đạo đảng là “biểu tình chống Trung quốc chỉ là cái cớ mà thực chất là chống chế độ” hoặc “biểu tình là theo lệnh của các thế lực thù địch từ bên ngoài”
Chuyện biểu tình là hoạt động xã hội bình thường ở tất cả các quốc gia trên thế giới từ rất lâu và là một trong những quyền hợp pháp của công dân. Ở Việt nam, quyền biểu tình được ghi trong Hiến pháp tại điều 69. Hiến pháp năm 1946 chỉ qui định công dân Việt Nam có quyền tự do tổ chức và hội họp. Nhưng từ Hiến pháp 1959, 1980 và 1992 đều qui định công dân Việt Nam có quyền biểu tình.
 Tất nhiên bất cứ các cuộc tập hợp có nhiều người tham gia đều chứa đựng những yếu tố có thể dẫn tới bạo lực. Bạo lực có thể nổ ra khi căng thẳng lên cao hoặc do cảnh sát hay quân đội đàn áp. Nhưng một thể chế tốt sẽ chỉ tốt hơn lên sau các cuộc biểu tình. Và một thể chế tồi nếu biết nhìn nhận về biểu tình bằng con mắt khoa học và ít vong bản sẽ trở nên lành mạnh hơn.
Biểu tình thực chất là biểu hiện của một cơ thể xã hội lành mạnh. Biểu tình giúp chính phủ nhìn ra những khyếm khuyết tất yếu trong quá trình điều hành vĩ mô. Giải quyết vấn đề biểu tình như thế nào luôn là thứ “nhiệt kế” đo sự hiểu biết xã hội, trình độ quản lý nhà nước và khẳng định bản chất tiến bộ hoặc phản động của những người cầm quyền.


MXD

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

CHÚNG TA LÀ NHỮNG ANH HÙNG

31/5/2013

               

Hà nội. Lâu lâu anh em gặp nhau kiếm cái quán ven hồ Tây, tốt nhất là nhà thuyền, kêu món cá chép om dưa làm mồi nhậu cũng thú. Cá lồng thả trong hồ tươi giẫy đành đạch, om với dưa chua điểm chút rau thìa là, dễ ăn cho cả bốn mùa.
Nhậu ở mấy nhà hàng trong phố, tiếng là sang trọng hùng dũng thật đấy nhưng dễ bị ăn cá ươn. Cái giống cá nước ngọt nó thế. Bình thường, tươi đã tanh mà để đông lạnh càng tanh, chế biến khéo cách gì cũng không lại được. Đi ăn ở một nhà hàng vào loại có tiếng, anh bạn bảo cậu bếp: “Này, cho chú con chép bơi nghiêng nhé”. Cậu nhà bếp cười ý nhị ra điều hiểu. 
Nhà hàng nào cũng có bể thủy tinh thả cá thịt làm….cảnh (là chính) còn ra là cho khách xơi cá tủ lạnh. Mà nhìn cá thả trong bể đã hết hứng ăn uống: cá, con nào con nấy tróc vẩy , da loang lổ như da báo,bơi thì nghiêng nghiêng như sắp lật ngửa đến nơi. Giống cá hay thế đấy, con nào cũng có cái bong bóng để…dự phòng khi hữu sự. Bình thường không sao, khi cá ốm có cơ chế gì đó giúp bơm khí vào bong bóng phình lên làm cho cá bơi nghiêng rất lạ. Khi cá chết bong bóng căng hết cỡ, lúc ấy cá ngửa phềnh bụng lên. Khách sành ăn phân biệt được mùi vị cá tươi cỡ nào. Cá tủ lạnh vị nó khác cá bơi nghiêng. Chả thế trong món gỏi, yêu cầu quan trọng số một là cá phải thật tươi, bơi khỏe. Hàng trăm nhà hàng ở Hà nội chỉ có vài nhà hàng có đầu bếp giỏi nghề giữ bí kíp làm gỏi cá ngáp. Gỏi cá ngáp nghĩa là món gỏi cá (thường là cá song) khi bày trên bàn ăn, cá được lọc thịt xếp lớp trên đĩa ướp đá lạnh, cái miệng cá vẫn ngáp ngáp. Ngáp cho đến khi khách nhậu được chừng nửa giờ mới thôi. Món gỏi ngáp này mấy anh tây nhìn hãi lắm. Họ cho là dã man. Nhưng đó mới thật là cá tươi. Các em phục vụ bàn bắt tướng thực khách rất nhanh. Khách sành ăn khó tính, các em báo nhà bếp: “cho bàn 3, cá sấp” chẳng hạn. Còn nếu khách lạ, dáng vẻ “hiền nhân” hoặc năm thì mười họa mới có dịp “phá đời” cho biết mùi “rét to răng” thì cầm chắc là các em order nhà bếp “cá bơi ngửa”. Cái sự sấp hoặc ngửa nó là thế.
Chủ nhà hàng, quán ăn chẳng ai muốn nói ra chuyện này. Khách hàng nào cũng khó tính đòi cá tươi thì cá tồn kho bán cho ai? Thời buổi kinh tế khó khăn, phải tiết kiệm từng giọt dầu, hạt muối mới mong có lời lãi, bỏ đi một con cá là mất không ngày lương chi cho bảo kê áo xanh, áo vàng chiều một mình qua phố chứ chưa nói đến “phần” của các bậc bề trên nắm quyền sinh, diệt trong tay.
Nhưng cũng không thể không nói bởi không ai ho làm sao có thuốc? Và mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Ăn ở hàng quán thời nay toàn….anh hùng. Một dạo, ăn chân gà nướng là mốt của nam thanh nữ tú. Các quán chân gà nướng phố Tôn Thất Tùng, Thái Hà, gọi là "Phố Gà". Chân gà nướng tẩm ướp gia vị, phết mật ong trước khi nướng sau đó quạt trên lò than, chấm tương ớt ăn kèm dưa chuột dầm chua. Ở Sài gòn, chân gà nướng được bán ở đường Trường Sơn, Hồng Hà, Lam Sơn rồi Phạm Văn Hai, Lê Văn Sĩ… được xem là món khoái khẩu bởi món này dân dã, rẻ tiền. Ăn cũng ngon miệng. Chuyện đó chẳng có gì đáng nói nếu….
Hầu hết,chân gà nhập từ Trung Quốc qua tất cả các của khẩu. Sau khi dỡ thùng,nhà hàng,quán nhậu đem ngâm trong nước cả ngày cho đỡ mùi hóa chất bảo quản. Sau tiếp tục đổ axit nhẹ vào tẩy cho chân gà trắng hơn rồi đổ vào xô, chậu tưới bia hơi cho nở ra vì hàng nhập từ Trung Quốc để lâu trong kho bị khô hoặc nặng mùi. Khi xơi, bẻ từng đốt chân ra mà coi kỹ thấy bên trong xương đã rỗng, mục, ngửi kỹ thấy thum thủm lẫn mùi hăng hắc của phenon. Bên Tầu món này cũng có bán gọi là “phượng trảo” ăn thấy không đến nỗi tệ như ở ta nhưng cũng không an toàn lắm. Dạo sang Trùng Khánh, anh người Tầu gốc Việt có bảo rằng “ Ô, ăn một chiếc chân gà nướng bằng hút hai chục điếu thuốc lá đó nỉ à”. (Vì khi chân gà được nướng chín ở nhiệt độ cao, chất béo bị phân giải nhỏ giọt xuống lớp than hoa, sau đó lại bốc hơi quyện vào thịt tạo thành benzopyrene,dạng hydrocarbon thơm có khả năng gây ung thư dạ dày, đại trực tràng)...
Lạy giời, món đặc sản gốc Tầu này đã biến khỏi Việt nam. Nhưng chớ vội mừng. 
Mới đây, một báo cáo điều tra do Đài truyền hình Trung ương Trung quốc (CCTV) phát sóng phát hiện các nông dân ở thành phố Duy Phường (tỉnh Sơn Đông) đã sử dụng thuốc trừ sâu aldicarb, vượt mức cho phép 3-6 lần. Thứ chất độc này có nhiều trong gừng. Mà gừng là thứ có mặt trong hầu hết các loại thực phẩm chế biến. Ở ta, gừng gần như hoàn toàn nhập bên Tầu. Nông dân giờ có trồng gừng đâu. Theo SCMP, Aldicarb là một trong những loại thuốc trừ sâu cực độc. Chất độc aldicarb có thể gây tổn thương hệ hô hấp, mờ mắt, đau đầu, nôn mửa và run rẩy ở người. Chỉ cần 50mg aldicarb có thể giết một người có cân nặng 50kg. Bác nào ăn phở xong thấy hơi đau bụng,toát mồ hôi,tay run đích thị bị trúng độc Aldicarb có trong nước dùng phở. Chị em nhà ta nấu canh cải, rau muống, ướp thịt bò tất phải có gừng. (Liều liệu đó nha).
Lại nói về lẩu nữa. Dân Hà nội hiện tại phần lớn là bà con nhập cư, sinhh viên. (Nói như Trần Thu Trang viết trong cuốn: Phải lấy người như anh- là "Hà nội nhảy dù". và bà con rất thích gặp gỡ bên nồi lẩu. Lẩu được chuộng lắm. Mốt mà. Lẩu chủ yếu dùng gia vị Tàu nguồn gốc rất mờ ám. Mấy thứ gia vị này được nhập qua đường biên giới tỉnh Lạng Sơn, Lào Cai chuyển về Hà Nội,lan tỏa ra cả nước.
Hầu hết gia vị lẩu chứa các chất bảo quản bị cấm như a xít benzoic, a xít sobic và benzoyl peroxide, những chất này có thể gây ảnh hưởng đến gan và thận. Ngoài ra, chất nhuộm Rhodamine B cho nước lẩu có mầu đẹp sẽ gây ung thư nội tạng.
Mấy bà con ở nước ngoài về nghe kể các nguy cơ này thì kinh lắm. Bên xứ “giãy chết” đám “cơ quan chức năng” nó làm cái chuyện quản lý thực phẩm rất chặt. Dân mình đọc báo nghe đài thấy bên đó nhiễu nhương quá. Nay cấm nhập cá, mai cấm nhập tôm, kia cấm nhập chè chỉ vì cái tội trong mấy thứ đó lượng thuốc trừ sâu tồn dư vượt mức quy định của họ. 
Theo luật an toàn thực phẩm của Mỹ, tất cả các cơ sở sản xuất, chế biến, đóng gói, phân phối, bảo quản thực phẩm, thức uống... có hàng xuất khẩu qua Mỹ phải tiến hành đăng ký với Cục Quản lý thực phẩm, dược phẩm FDA (Food and Drug Administration) trước khi sản phẩm được nhập vào nước này. Đăng ký với Cơ quan FDA là miễn phí, chả phải “bôi trơn” gì ráo trọi với điều kiện doanh nghiệp xuất khẩu phải nhập dữ liệu vào hệ thống máy tính cho chính xác. Nếu vi phạm các điều luật của họ, FDA có thể truy tố công ty và chủ nhân ra tòa, và có thể sẽ bắt giam người nếu bị cáo đặt chân lên đất Mỹ. Người đứng đầu FDA là Cục trưởng thực phẩm và dược phẩm, do Tổng thống Hoa Kỳ bổ nhiệm sau khi tham vấn và sự chấp thuận của Thượng viện Hoa Kỳ. (He he). Nhiễu nhương thế đấy, khác xứ mình nhể các bác.
Bây giờ họ còn làm ngặt hơn chứ chẳng phải đỡ đi. Các thực phẩm an toàn cao như cà phê đóng hộp thừa cuối ngày buộc phải hủy không được phép đem ra bán vào ngày hôm sau.

Đang nhậu cá chép om dưa với bia hơi Hà nội, một ông anh trỏ vào cốc bia hơi Hà nội bảo: 
- Nãy giờ các ông có thấy con ruồi nào nó dám đậu vào cốc bia không hở? chả con nào đúng không? 
- Đúng thế thật.Thì sao?
- Thì tôi và các ông là những người anh hùng chứ sao.
- ……………?
- Các quán bia hơi ngày xưa rất lẳm ruồi. Giờ thì ruồi nó cũng chẳng dám đậu vào cốc bia của các ông nữa. Đậu vào rồi có khi hêt đường sinh đẻ. Chỉ có chúng ta dám uống bia hơi vì chúng ta là những người anh hùng.
Lẩn thẩn nghĩ vậy mà đúng. Có điều các cơ quan chức năng về An toàn thực phẩm của chúng ta đi đâu hết mà để tình trạng thực phẩm độc hại lan tràn khắp nơi thế này?
Ông anh nói nãy lại bảo: “Các ông ý bận lo việc biến đổi khí hậu” cả rồi. Đến chuyện Trung quốc nó bao vây cả Biển Đông, cấm ngư dân ta đánh bắt cá trong “ao nhà” các ổng còn chả dám hó hé thì ba cái vụ thực phẩm này đâu có đáng gì mà phải lớn chuyện”.

MXD

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

SẼ CÓ BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC Ở HÀ NỘI

30/5/2013
             
                   
                    Ảnh minh họa (Internet)

http://danoan2012.blogspot.com/2013/05/loi-keu-goi-xuong-uong-bieu-tinh-phan.html

http://www.vanganh.info/2013/05/loi-keu-goi-xuong-uong-bieu-tinh-phan.html

Một Biểu tình viên dự đoán: “Chủ nhật này ở Bờ Hồ sẽ có khoảng 120 người biểu tình, 240 người thuộc các lực lượng chức năng, 70 người dân đi theo và phóng viên tác nghiệp”. Tổng số là: 430 người. Thế là cũng ổn.

Thấy mấy cái slogan rất hay:
Stop China's invasion!
 Ngăn chặn cuộc xâm lược của Trung Quốc!

 Defend Vietnam territory!
 Bảo vệ lãnh thổ Việt Nam!

China stop this bullying acts. Shame on you!
Trung Quốc dừng ngay hành vi bắt nạt. Xấu hổ về bạn!

East is not China's private fish-pond.
Biển Đông không phải là ao cá của Trung Quốc.

China is a big bully!
Trung Quốc là kẻ bắt nạt!

Chinese are thugs, greed and expansionism.
Trung Quốc là kẻ côn đồ, tham lam và bành trướng.

China, respects for international law in the South Sea.
Trung Quốc phải tôn trọng luật pháp quốc tế ở Biển Đông.

China, back-off!
Trung Quốc cút về

MXD

Một tư liệu quý về Ông Nguyễn Thiện Nhân, tân Ủy Viên BCT, P.Thủ tướng,“Fulbrighter”

Một tư liệu quý về Ông Nguyễn Thiện Nhân, tân Ủy Viên BCT, P.Thủ tướng,“Fulbrighter”


http://www.vietnamplus.vn/avatar.aspx?ID=169048&at=0&ts=300&lm=634867722329530000

Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ GD &ĐT Nguyễn Thiện Nhân:
             Giáo dục phải trung thực
 05/06/2009
Hồng Thanh Quang

Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ GD &ĐT Nguyễn Thiện Nhân bày tỏ: Nếu mà chúng ta muốn nâng cao chất lượng mà vẫn giữ sự giả dối trong thi cử thì không bao giờ có động lực cả. Bởi muốn nâng cao chất lượng thật, dạy thêm là rất vất vả, cải tiến rất vất vả, trong khi đó chỉ giả dối thi cử là xong hết. Vậy nên nếu tiếp tục giả dối trong thi cử thì chúng ta sẽ triệt tiêu động lực học thật, dạy thật. 
Trước khi bước vào buổi làm việc chính thức để chuẩn bị nội dung cho cuộc trò chuyện cuối tháng 5/2009, tôi đã tặng ông tập thơ của mình. Ông giở ra và đọc lướt một hai bài rồi thủng thẳng: "Đúng là muốn làm thơ thì phải có tình yêu..." Tôi gật gù: "Dạ, đúng thế..." Ông nói tiếp: "Nên tôi rất khâm phục những người làm thơ đã có vợ rồi mà vẫn làm thơ được..." Rồi ông bật cười to, sảng khoái nhưng tôi bỗng ngẩn người ra và chợt nghĩ, ừ, có lẽ là thế đấy, lắm khi ta quá say mê những công việc mà ta nghĩ rằng là thiên chức của ta, ta đã không để ý tới những nỗi đau, những phiền muộn mà công việc yêu thích ấy của ta có thể gây nên cho những người thân thiết, gần gụi nhất... 
Có gia đình rồi sao vẫn có những câu thơ về những hình bóng này nọ, dẫu ta vẫn coi gia đình ta đang có là điều thiêng liêng và thiết thân nhất... Hoá ra là trong những thành công của ta lại có cả nỗi niềm không phải khi nào cũng dễ diễn tả của những người thân. Ta biết vậy nhưng ta vẫn không thể bỏ được công việc yêu thích của mình.
Nhưng trên đời này có khi vẫn có những người sẵn sàng không viết ra những câu thơ có thể là rất hay chỉ vì không muốn làm cho người thân yêu của họ phải bận lòng này nọ... Và trên đời này vẫn có những người sẵn sàng làm những việc có thể chưa được hiểu đúng ngay chỉ vì họ hiểu rất rõ rằng, công việc ấy nếu được làm tốt và kiên quyết, chắc chắn sẽ mang lại hiệu ứng tốt cho cả những ai hôm nay còn chưa hiểu đúng, còn "lăn tăn" vì lý do này hay lý do khác về quyết định đã được đưa ra... 
Trong các hoạt động xã hội, dễ hơn cả và an toàn hơn cả là tung ra những giải pháp mang tính dân tuý, dễ đạt được sự đồng thuận chung nhưng nói cho cùng, rất khó thực hiện một cách thỏa đáng vì thiếu những yếu tố khả thi thực tế. Một nhà hoạt động xã hội thực sự là người đôi khi dám đưa ra những giải pháp thoạt tiên nghe không dễ nhưng hữu lý, có cơ sở khoa học và thực tế vững chãi, và có thể mang lại những hiệu ứng dài lâu, cho cả tương lai. Và đàng hoàng chịu trách nhiệm về những quyết định của mình, không để ý tới những phản biện mang tính "chọc gậy bánh xe"... Đó đã là suy nghĩ của tôi sau khi thực hiện xong cuộc trò chuyện cuối tháng này với Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Nguyễn Thiện Nhân.
Phóng viên (PV): Hình như ông ra Hà Nội đảm nhận chức vụ hiện nay phải đến hơn hai năm rồi nhỉ?
Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân (PTT NTN): Đến ngày 7/7 tới là tròn ba năm.
PV: Giờ ông đã thấy quen với Hà Nội chưa hay là vẫn cảm thấy nhớ không khí Sài Gòn hơn?
PTT NTN: Với Hà Nội thì tình cảm của mình nó có hai nửa, nửa quen, nửa không quen. Mình ở đây từ bé đến năm 1964 rồi bắt đầu đi sơ tán, ra khỏi Hà Nội rồi. Đến năm 1981, mình lại trở về Hà Nội và ở đến 1983. Rồi sau đó mình về miền Nam một mạch cho đến khi quay ra là năm 2006.
PV: Vậy là sau 23 năm xa mới trở về Hà Nội. Với ông, đến Hà Nội là một sự trở về, với ký ức tuổi thơ, với ký ức tuổi thanh xuân...
PTT NTN: Cho nên phải nói là, với Hà Nội xưa thì nói chung là mình biết, đường phố tương đối biết, nhưng cái phần Hà Nội mới sau này như khu Mỹ Đình, Trung Hòa - Nhân Chính là hoàn toàn mới, nên mình không biết, không rành mấy chỗ đó. Tuy nhiên, nhìn chung, cảm giác với Hà Nội vẫn là gần gũi.
PV: Thực ra một khi mình gắn bó tuổi thơ ở đâu thì đấy là thành phố gần gũi của mình, là thành phố quê hương của mình, nói theo một nghĩa nào đấy, có đúng không ạ?
PTT NTN: Đúng rồi, đúng là thế!
PV: Như vậy là ngay từ bé ông đã theo ba mẹ ra Hà Nội. Xin lỗi, tôi muốn hỏi, ông sinh ra trong miền Nam hay là ở ngoài này?
PTT NTN: Hồi đó ba mẹ tôi chiến đấu ở Quân khu 9, nên đẻ tôi ra ở Cà Mau. Khi tôi lên một tuổi thì mẹ tôi bế tôi ra Bắc tập kết, đi tàu thủy.
PV: À, thế là hồi ấy ông ra Bắc trên con tàu của Ba Lan, phải không ạ?
PTT NTN: Đúng thế. Ra đây thì ở Thanh Hóa một thời gian, mấy tháng, sau đó là về Hà Nội. Cho nên tôi đã đi học từ lớp 1 cho đến lớp 5 ở Hà Nội.
PV: Hồi ấy, ông học ở trường nào? Ông còn nhớ không?
PTT NTN: Có chứ. Hồi lớp ba lớp bốn tôi đã học ở Trường Quang Trung, gần hồ Thiền Quang ấy...
PV: Bây giờ đó vẫn là Trường Quang Trung...
PTT NTN: Vẫn là Trường Quang Trung. Lúc mình mới ra làm Bộ trưởng thì trường đầu tiên mà mình tới dự khai giảng chính là Trường Quang Trung.
PV: Trở về trường cũ của mình bao giờ cũng là một niềm xúc động. Tôi nghĩ rằng ai cũng có cảm giác ấy…
PTT NTN (cười): ...
PV: Tôi rất muốn biết, trong cảm nhận của ông, văn hóa của miền Bắc nói chung và của Hà Nội nói riêng đã có ảnh hưởng như thế nào đến tất cả quá trình phát triển sau này của ông, đến tâm tính, đến tính cách, đến sự rung động của tâm hồn chẳng hạn? Ông cảm nhận gì về khí chất Bắc Hà này mà ông đã cùng nó lớn lên từ bé ở đây?
PTT NTN: Thực ra tất cả những điều đó nó đã hòa vào trong người mình từ lâu rồi nên bây giờ ra đến đây thì về cơ bản là mình không cảm thấy lạ. Khi mình tiếp xúc với người dân ở đây thì mình có thể cảm nhận được là cái gì sắp xảy ra, theo văn hóa cảm nhận được cái việc đấy. Mình thấy là, ở ngoài này, quan hệ họ hàng nó sâu...
PV: Dòng tộc nó sâu...
PTT NTN: Sâu lắm.
PV: Và cổ kính nữa.
PTT NTN: Trong các cuộc nói chuyện ở đây bao giờ cũng vẫn cứ phải "đá" trở về các mối quan hệ họ hàng xưa. Không dám nhận xét là nó sâu hơn miền Nam hay không, nhưng mình cảm thấy quan hệ họ hàng ngoài này sâu. Và mình rất quý cái đấy. Và ngoài này thì cái không khí liên quan đến Phật giáo nó cũng sâu.
PV: Những tình cảm ấy nó lắng ở bên trong hơn, chứ nó không bộc lộ quá nhiều ra bên ngoài.
PTT NTN: Trong câu chuyện ấy nó cũng có cái lý của nó. Những ngôi chùa có vài trăm năm tuổi trở lên là ở ngoài này chứ. Đúng không nào?
PV: Dạ, đúng rồi.
PTT NTN: Gốc là ở ngoài này cả! Ngoài này thì còn có mùa đông và mùa hè, trong Nam không có, nên là người ngoài này họ phải vào trạng thái sẵn sàng sẽ có sự thay đổi.
PV: Cái tâm thế luôn sẵn sàng đón nhận sự thay đổi. Sự biến đổi của thời tiết sẽ buộc chúng ta phải sẵn sàng cho những sự thay đổi.
PTT NTN: Người ta phải chuẩn bị cho những sự thay đổi. Mình cho rằng cái đó cũng hay.
PV: Nó tạo cho người ta khả năng dễ thích ứng được với sự thay đổi.
PTT NTN: Cái đó cũng có cái hay của nó. Buộc người ta luôn luôn phải nghĩ rằng, nó sẽ thay đổi chứ nó không bất biến. Về mặt thiên nhiên ở ngoài này nó không ổn định như trong kia.
PV: Vâng, đúng thế ạ... Xin được hỏi ông tiếp, sau khi hết phổ thông, ông đã sang du học ở nước ngoài, có phải không? Hồi ấy ông được chọn học ngành gì?
PTT NTN: Hồi đó, hết phổ thông là mình đi bộ đội. Lúc ấy mình chưa đến tuổi đâu, mới 17 tuổi thôi, nhưng lúc đó là đang không khí đánh Mỹ rất sôi nổi...
PV: Lúc đó là năm bao nhiêu, thưa ông?
PTT NTN: Năm 1970. Ba mẹ mình lúc đó đang đánh Mỹ trong Nam rồi. Lứa của bọn mình đều nghĩ một cách tự nhiên là hết học là đi đánh giặc thôi. Và thực ra lúc đó không nghĩ rằng là lứa của mình sẽ được chứng kiến cảnh kết thúc chiến tranh.
PV: Cứ nghĩ nó sẽ còn dài lâu lắm, mình đã chuẩn bị tư tưởng dài lâu rồi...
PTT NTN: Ba mẹ tham gia đánh Pháp, đánh Mỹ mãi chưa xong, cho nên bọn mình xác định là, cứ đánh thôi, không biết bao giờ thắng...  Tuy nhiên, tôi mới ở đơn vị một năm thì lại được chọn đi CHDC Đức học...
PV: Ông đã theo học ngành gì bên đó?
PTT NTN: Mình học nghề tự động hóa. Học cái đó thì ứng dụng trực tiếp ở ta khi ấy rất là ít, nhưng cái được là học phương pháp phân tích hệ thống và giải quyết vấn đề một cách hệ thống.
PV: Học cách tư duy...
PTT NTN: Rất có ích. Học ở CHDC Đức còn có cái hay là được đọc sách triết học Macxít bằng nguyên bản tiếng Đức, rất là lợi, không phải qua các bản dịch.
PV: Từ lâu tôi cũng đã có một suy nghĩ như thế này, đọc các tác phẩm triết học kinh điển thì càng ở nguyên bản càng tốt, nếu đọc bản dịch thì cũng nên đọc qua bản dịch đầy đủ chứ đừng qua những trích dẫn. Bởi một khi ta biết các nhà kinh điển chỉ qua những trích dẫn của ai đó thì rất khó tiếp cận được chân giá trị, rất khó hiểu hết chiều sâu trong tư tưởng của họ. Có đúng vậy không thưa ông?
PTT NTN: Ừ, đọc bằng cái ngôn ngữ mà tác giả đã viết ra tác phẩm là sướng nhất.
PV: Hồi ấy ông có thích đọc sách về các môn khoa học xã hội không? Hay là sách văn học? Có thể, ông đã chỉ chuyên chú nghiên cứu những cuốn sách viết về môn tự động hóa thôi?
PTT NTN: Hồi đó có lẽ là do đặc tính của mình nên mình rất thích đọc về triết học, mình còn đăng ký học thêm môn triết. Có một ông giáo sư hướng dẫn riêng cho mình về triết, nhất là về chuyên đề triết học và khoa học kỹ thuật. Thứ hai là mình cũng thích quan tâm về lịch sử cổ đại phương Tây vì thấy nó không giống mình. Đọc lịch sử Hy Lạp, La Mã, mình thấy họ không giống mình. Và mình rất quan tâm tới câu hỏi là, họ với ta, ai là ngoại lệ? 
PV: Tức là mô hình phát triển ở phương Đông và mô hình phát triển ở phương Tây, cái nào là ngoại lệ, cái nào là quy luật?
PTT NTN: Đúng thế... Và rồi chúng ta phải nói rằng, những cái gì tồn tại được qua hàng ngàn năm và được thừa nhận thì ít nhiều đều có tính quy luật.
PV: Cái gì đã tồn tại là có cái lý của nó, vấn đề là mình có hiểu được cái lý đấy hay không, có đúng vậy không ạ?
PTT NTN: Mình diễn đạt thế nào là theo chu kỳ nhận thức thôi. Cái gì nó đã tồn tại được thì trước hết nó phải có tính hợp lý, chứ không nó đã bị tiêu diệt rồi.
PV: Vâng, đúng vậy... Sau đó, ông về nước vào năm bao nhiêu?
PTT NTN: Năm 1976, mình tốt nghiệp đại học, xong về nước học chính trị thôi...
PV: Sau đó lại quay lại làm luận án?
PTT NTN: Sau đó mình quay lại làm nghiên cứu sinh, cho đến tháng Giêng năm 1980 thì về nước luôn. Nhưng trong nước, công việc chuyên môn lúc đó lại đòi hỏi mình phải đọc tuyền sách của Nga.
PV: Bằng tiếng Nga?
PTT NTN: Đúng thế.
PV: Ông đã học tiếng Nga ở đâu?
PTT NTN: Từ hồi ở bên Đức. Mình đã học thêm hai thứ tiếng là Nga và Anh, đều đã có bằng trung cấp.
PV: Có lẽ ông cũng có năng khiếu bẩm sinh về ngoại ngữ đấy, chứ thực ra học như thế cũng không phải là đơn giản đâu.
PTT NTN: Chẳng biết là mình có năng khiếu không, nhưng mà vất vả lắm, mệt lắm. Nhưng mình cũng cố học vì lúc đó nghĩ rằng, sau này về nước chắc sẽ khó có điều kiện để học.
PV: Phải tranh thủ thời gian...
PTT NTN: Tranh thủ chứ, thời cơ không được bỏ phí.
PV: Ngay lúc đấy ông đã xác định phải cố gắng trau dồi ngoại ngữ…
PTT NTN: Phải tranh thủ, bởi thầy của họ giỏi.
PV: Vâng, ở bên kia có điều kiện hơn.
PTT NTN: Mà học lại không mất tiền, chỉ cần đăng ký là được học thôi. Vậy nên tới năm cuối mình còn tranh thủ học thêm tiếng Pháp, trong sáu tháng...
PV: Thế là ông cũng xứng đáng được gọi là poliglot, người đa ngôn ngữ đấy (cười) 
PTT NTN (cười): ...
PV: Sau đó vào TP Hồ Chí Minh, ông vẫn đảm đương công việc nghiên cứu khoa học, giảng dạy hay là bắt đầu chuyển sang công tác quản lý về chính trị xã hội rồi?
PTT NTN: Lúc ở bộ đội thì mình làm nghiên cứu kỹ thuật nhưng đồng thời cũng làm Bí thư Đoàn thanh niên của đơn vị, tương đương cấp trung đoàn. Khi mình về Trường Đại học Bách khoa TP Hồ Chí Minh làm công tác giảng dạy, thì sau bốn tháng, thầy Hiệu trưởng gọi lên, nói, tôi đọc lý lịch của cậu, thấy cậu đã từng làm Bí thư Đoàn, nên cậu kiêm Bí thư Đoàn trường Bách khoa nhé! Nhận việc rồi mới thấy cực quá, vì con thì còn nhỏ, lương không đủ sống, trăm sự đổ lên đầu vợ...
PV: Vâng, đúng rồi.
PTT NTN: Nhưng mà cuối cùng thì mình cũng đã cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ Bí thư Đoàn trường kiêm giảng viên. Đến năm 84 là Đại hội Đoàn của thành phố; các anh cấp trên bảo, thôi thành phố cũng cần, anh ra lo mảng khoa học kỹ thuật cho Thành Đoàn. Lúc ấy mình nghĩ, mình đã ở bộ đội cũng lâu rồi, 13 năm và thực ra tiếp xúc xã hội không nhiều...
PV: Đúng rồi, trong môi trường quân đội nó cũng hơi đặc thù... Nhưng lúc ông rời quân đội ra ngoài thì ông mang quân hàm gì?
PTT NTN: Thượng úy... Thực ra là mình nghĩ thế này, ra Thành đoàn công tác, mình vừa có thể đóng góp cho Đoàn thanh niên và cũng có điều kiện trưởng thành về mặt xã hội hơn. Thế là mình nhận ra. Sau Đại hội, Ban Chấp hành bầu vào Thường vụ Thành đoàn, phụ trách về khoa học và kỹ thuật của thanh niên. Chính hồi đó, mình đã có dịp đi thực tế nhiều. Nhớ mãi là câu chuyện về việc đưa đậu phộng về trồng ở Củ Chi. 
Trước đây vùng đó không có truyền thống trồng đậu phộng, người ta bảo đất đấy không hợp với cây đậu phộng. Lúc đó trong hoạt động Đoàn thanh niên có cái mục là làm sao và trồng cây gì để có hiệu quả kinh tế đối với nông dân? Theo các anh ở Viện Kỹ thuật nông nghiệp miền Nam cho biết, ở Củ Chi có thể trồng đậu phộng tốt nhưng mà phải bón vôi. Thế là mình đạp xe xuống Viện Kỹ thuật nông nghiệp, mượn tiền của Thành đoàn mua mấy chục kilôgam đậu phộng giống chở xuống xã và gặp ông Hội trưởng nông dân ở đây. Hai bên thống nhất: Thành Đoàn cung cấp giống đậu phộng tốt, cán bộ trẻ Viện Kỹ thuật nông nghiệp hướng dẫn kỹ thuật trồng, chăm sóc, đã  chọn nông dân tin cậy để trồng thử theo cách mới. Mình chỉ đặt ra có mỗi điều kiện là, khi nào thu hoạch, xã phải trả lại một lượng đậu phộng bằng như mình đã cho mượn để trả lại cho Viện Kỹ thuật nông nghiệp. Ông ấy hứa vui vẻ lắm.  Nhưng không ngờ khi trúng vụ to, thì dân không trả đậu phộng mà lấy hết.
PV (cười): ...
PTT NTN (cũng cười): Không trả lại tí nào. Nhưng đấy là sự mất mát rất là vui... Mình cứ nhớ mãi cảnh đạp xe chở bao đậu phộng giống đằng sau mang tới cho dân, lúc đấy mình là Thường vụ Thành Đoàn mà.
PV: Gương mẫu đi làm với nông dân...
PTT NTN: Qua việc này mình mới thấy có khoa học kỹ thuật thì có thể làm những điều trước kia người ta nghĩ không làm được, đấy là một trong những cái…
PV: Nhận thức...
PTT NTN: Nhận thức rất quan trọng... Rồi còn có nhiều việc khác nữa, tựu trung cũng để công tác Đoàn Thanh niên có ích hơn đối với xã hội, các tầng lớp xã hội... Có những việc giúp cả bộ đội nữa, như cuộc thi làm bi đông cải tiến chẳng hạn...
PV: Tức là khi ông phụ trách vấn đề phát triển khoa học kỹ thuật trong thanh niên của Thành Đoàn TP Hồ Chí Minh thì thực ra rất nhiều hoạt động bắt đầu khởi sắc lên và có ích thực sự cho các tầng lớp khác nhau trong xã hội.
PTT NTN: Không hẳn thế, chắc là ở nơi khác, trong thời kỳ đó họ cũng làm như thế cả thôi. Riêng với mình thì qua thời gian công tác Đoàn đã gắn được mối quan hệ giữa nhà trường với các doanh nghiệp, với nhu cầu thực tiễn. Đó cũng là cái trục rất quan trọng, tức là anh gắn được giữa nghiên cứu khoa học ở nhà trường với doanh nghiệp, với thực tiễn... Đến năm 87, lại Đại hội Đoàn thành phố, anh em bầu mình làm Phó Bí thư Thành Đoàn cũng phụ trách khối kỹ thuật, làm hơn 1 năm đến 1988 mới đi sang Đức phụ trách Đoàn thanh niên ở Đức. 
PV: Hồi ông sang làm nghiên cứu sinh tiếp hay làm gì?
PTT NTN: Lúc đó, thực ra gốc là sang Sứ quán phụ trách công tác Đoàn thanh niên. Nhưng lúc trước khi đi, ở trong nước, mình cũng có cảm thấy là cơ chế tập trung…
PV: Có cái gì đó không ổn rồi?
PTT NTN: Nó không tạo đủ động lực phát triển. Hồi đó mình đã đăng ký làm một nghiên cứu sinh ở trong nước về đề tài động lực phát triển kinh tế của CNXH. Sau đó, thấy nói có nhu cầu cần cán bộ làm công tác Đoàn sang CHDC Đức thì mình nghĩ, nếu có thể kết hợp công tác đó với việc làm nghiên cứu sinh tiếp thì tốt quá. 
PV: Ông sang CHDC Đức năm 88, đến năm 89 thì bức tường Berlin sụp đổ.
PTT NTN: Khi ấy Giáo sư hướng dẫn chính luận án của mình không tiếp tục ở lại trường nữa. Tuy nhiên, thầy hướng dẫn phụ thì vẫn ở lại trường. Sau đó ta không duy trì Đại sứ quán ở Berlin nữa, chỉ còn một sứ quán ở bên Bonn. Lúc đó có 2 khả năng, một là về luôn, hai là ở lại học thêm về kinh tế thị trường. Mình nghĩ nếu mà được học trực tiếp xem phương Tây họ quan niệm về kinh tế thị trường là thế nào thì rất tốt. Việc vận dụng thế nào là do mình. Hiềm một nỗi là không có tiền bởi vì thôi làm việc ở sứ quán rồi, không còn lương nữa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn ở đó học thêm một năm.
PV: Bằng cách thế nào, ông lấy kinh phí ở đâu ra?
PTT NTN: Anh em cán bộ Đoàn ở các thành phố, các tỉnh ở Đông Đức đã giúp đỡ, mỗi người cho vài trăm mác. Mình chỉ đủ tiền ăn và tự học, không đóng được bảo hiểm y tế, lúc đó chỉ tự học, không lên lớp học.
PV: Tự nghiên cứu, tự học...
PTT NTN: Vâng, tự học xong rồi đi thi, nghiêm chỉnh. Mình không lên lớp vì lên lớp thì tiến độ học quá chậm so với quỹ thời gian của mình.
PV: Vâng, mình tự học luôn thì nhanh hơn.
PTT NTN: Trong một năm mình tự học xong để thi 2 chuyên đề, một chuyên đề về kinh tế vi mô, một về kinh tế vĩ mô... Giai đoạn đấy là mệt lắm. Bởi vì là tiền thì không có đủ cho nên đâu có mua bảo hiểm y tế. Suốt ngày chỉ sợ ốm thôi, vì ốm đi bệnh viện mà không có bảo hiểm thì hết sức tốn kém. Mà học thì rất nhiều, nên lúc cuối mình bị viêm dạ dày nặng. Một năm mà không ăn hết 10 cân gạo cơ mà. Có một anh bí thư tỉnh đoàn Việt Nam ở Đức cho mình một bao gạo mà một năm mình ăn không hết 10 cân. Vì sao, vì toàn ăn mì tôm mà. Không có thì giờ nấu cơm, toàn ăn mì, lâu ngày nên mới bị viêm dạ dày. Cứ ăn xong là đau bụng phải lên giường nằm, thuốc thì không có, không dám báo người nhà, cứ chịu đựng thế thôi. Cuối cùng học xong mình thi và đạt kết quả tốt cả 2 chuyên đề. 
Hồi đó, còn một chuyện nữa là, sách Kinh tế học họ viết theo phương pháp của Mỹ. Mình là dân đã được đào tạo về mô hình hóa của điều khiển học nên tuy cũng học theo cuốn sách của họ nhưng mình lập mô hình khác về quá trình cạnh tranh. Cạnh tranh là cái cốt lõi nhất của kinh tế thị trường, nhưng diễn đạt nó như thế nào để phản ánh đúng quá trình đó trong thực tế thì mình thấy trong sách viết không thỏa đáng. Và mình lập ra mô hình cạnh tranh khác sách. Cũng may là thầy hướng dẫn phụ nghiên cứu sinh trước kia khi nghe mình trình bày thì ông ấy hiểu và biết là những gì mình làm là đúng nên đã bố trí cho mình dạy chuyên đề cho sinh viên Đức. Lúc đó, mình là người nước ngoài đầu tiên dạy chuyên đề cạnh tranh cho sinh viên của Đức đang học chương trình của Tây Đức, rất là vui. Thầy ấy có thiện chí và biết được tính khoa học trong công trình của mình.
PV: Hiểu được cái ý tưởng của ông, cách diễn giải của ông, cái mô hình của ông... Tức là ông cũng hiệu đính hộ cho họ cái giáo trình của họ?
PTT NTN: Không, giáo trình của họ không đụng tới, mình nói lại nội dung, trao đổi lại thôi theo cách làm của mình... Rồi sau này về nước, những kiến thức thu nhận được bên Đức đã giúp mình dạy về kinh tế vi mô và vĩ mô, trong đó có dạy về cạnh tranh... Hồi đó dạy về kinh tế cũng có một cái vui là thầy Giáo sư Nguyễn Thanh Tuyền, Hiệu trưởng Trường Đại học Tài chính kế toán TP Hồ Chí Minh. Mình không có bằng cử nhân kinh tế, chỉ học về kinh tế xí nghiệp chung, không chuyên về kế toán, nhưng khi ở bên kia thì mình học và mình có quan tâm tới vấn đề định giá doanh nghiệp. Lúc đó, Việt Nam bắt đầu cổ phần hóa nhưng định giá doanh nghiệp như thế nào thì không ai dạy cả. Thế là thầy Tuyền, Hiệu trưởng Trường Đại học Tài chính kế toán đã mời mình dạy chuyên đề định giá doanh nghiệp cho các kế toán trưởng. Mình thấy rằng, với những vấn đề mới, nếu anh có kiến thức nền tảng, có phương pháp, anh quan tâm, anh đều tiếp thu được...
PV: Tôi biết là ông sau đó còn đi học quản lý Nhà nước, về tài chính công. Và ông tham gia giảng dạy rất nhiều. Thế từ năm nào ông đã chuyển sang làm công tác quản lý ở thành phố?
PTT NTN: Khi anh Tư Sang (đồng chí Trương Tấn Sang - HTQ) về phụ trách Thành ủy TP Hồ Chí Minh, anh ấy điều tôi từ Đại học Bách khoa sang làm Giám đốc Sở Khoa học và Công nghệ. Mình nhớ, hồi đó là năm 97 và ngày về Sở KH và CN làm việc đầu tiên đúng ngày 7/5...
PV: Đúng ngày kỷ niệm trận Điện Biên Phủ...  
PTT NTN: Giai đoạn những năm 1997-1998 ở châu Á đang có khủng hoảng tài chính, bắt đầu khó khăn rồi... Về Sở Khoa học và Công nghệ rồi, mình muốn tìm cách tận dụng năng lực của nhà trường, các viện nghiên cứu phục vụ doanh nghiệp. Nhưng vì không biết doanh nghiệp họ cần cái gì nên mình mới đi khảo sát ngay một vòng hơn chục xí nghiệp. Nhưng đến đâu cũng thế, khi mình quan tâm giới thiệu tiềm năng khoa học và công nghệ của Thành phố cho doanh nghiệp thì mình mới thấy rằng, các doanh nghiệp đều bảo, cái họ cần nhất không phải là khoa học công nghệ.
PV (cười): ...
PTT NTN (cũng cười): Họ bảo, họ chỉ thiếu vốn nên chỉ cần tiền thôi, không cần khoa học công nghệ! Mà mình đâu phải là Giám đốc Sở Tài chính (cười). Mình bảo thế này thì gay rồi, có ai cần khoa học đâu! Nhưng qua cái vòng đi đó mình lại thấy rằng, cũng có những doanh nghiệp lúc đó rất phát triển nhưng chỉ cách đấy khoảng 7-8 năm thôi, họ đã ở bên bờ vực phá sản. Vậy thì tại sao? Mình mới nghĩ, không biết thế này là ngẫu nhiên hay nó có tính quy luật? Mình cho rằng nó có quy luật, anh ạ. Thế là mình mới…
PV: Để tâm, nghiên cứu?
PTT NTN: Sở KH, CN và MT thành phố  mới đặt hàng Trường Đại học Bách khoa, Trường Đại học Nông lâm, Trường Đại học Kinh tế lập 3 nhóm để nghiên cứu về vấn đề là tại sao một số doanh nghiệp sắp phá sản lại vươn lên được.
PV: Bí quyết ở đâu?
PTT NTN: Bí quyết là phải biết cách hiện đại hóa với chi phí thấp. Thực tế chứng minh có người ít vốn lại phát triển nhanh được...
PV: Nếu biết cách hiện đại hóa...
PTT NTN: Đúng thế. Sau đó mình cùng 3 nhóm nghiên cứu xây dựng hẳn một hệ thống các giải pháp giúp hiện đại hóa nhanh với chi phí thấp là sự đúc kết các bài học mang tính quy luật đó. Sau khi tổng kết rồi và được nhiều người ủng hộ, thì nảy sinh nhu cầu là phải làm sao để các giám đốc hiểu rằng, nếu biết tận dụng khoa học thì có thể trụ vững và phát triển ngay cả trong tình hình khó khăn mà vẫn không cần quá nhiều vốn. Và mình mới bàn với thành phố đề xuất một chương trình bồi dưỡng, đào tạo 1.000 giám đốc để đáp ứng nhu cầu hội nhập sắp đến gần. Năm 1997, chương trình ra đời với Trường Đại học Kinh tế là cơ sở được thành phố giao nhiệm vụ tổ chức đào tạo chương trình. Sau này khi tổng kết thì đã đào tạo được hơn 1.200 giám đốc.
PV: Đích thân ông cũng đi dạy trong chương trình này?
PTT NTN: Mình dạy 2 chuyên đề: Hiện đại hóa với chi phí thấp và Kinh tế vi mô. Có một số người, ví dụ hiện nay chị Giám đốc Xí nghiệp Điện Quang là người học khóa 1, có một số anh em nữa, rất là vui. Mình dạy hầu hết các khóa. Đầu tiên xác định khi về thành phố là làm khoa học, cuối cùng vẫn trở lại vấn đề con người, phải bồi dưỡng con người để họ cần khoa học, để làm ra tiền. Sau một hồi nữa mới thấy là, muốn cho thành phố có năng lực hội nhập thì phải có những người được đào tạo ở nước ngoài, hiểu họ, hiểu ta.
PV: Tiếp cận trực tiếp với những kiến thức mới và hiện đại...
PTT NTN: Vâng. Trực tiếp trở về làm việc cho bộ máy thành phố và làm trong các nhà trường. Mình đề xuất với Thành ủy hình thành chương trình đào tạo 300 thạc sĩ, tiến sĩ ở nước ngoài, đấy là chương trình thạc sĩ đầu tiên trong cả nước, được một địa phương chủ động thực hiện.
PV: Tự làm luôn, tự lấy ngân sách của mình để làm?
PTT NTN: Đúng thế. Thành ủy đã đồng ý và triển khai chương trình đào tạo 300 thạc sĩ, tiến sĩ. Sau đó đến năm 2006-2007 thì thành phố tổng kết và quyết định làm một chương trình đào tạo 500 thạc sĩ và tiến sĩ nữa. Anh em đó tốt nghiệp về thì họ làm việc ở các Sở, cơ quan nghiên cứu và một số làm cho nhà trường.
PV: Thế là nhìn vào quá trình công tác của ông có thể thấy rằng, việc phân công ông về để phụ trách Bộ Giáo dục và Đào tạo là một sự tiếp nối rất là hợp logic, đúng không ông?
PTT NTN (cười): ...
PV: Ông cảm giác gì khi được giao trọng trách phụ trách giáo dục đào tạo, thực ra một lĩnh vực cực kỳ khó khăn, bởi vì sao, bởi vì có quá nhiều thầy, quá nhiều ý kiến, quá nhiều phương pháp mà vào đấy nếu không khéo thì rất khó có thể ra bởi vì giáo dục không phải là việc có thể làm ngay được, nó là cả một quá trình rất dài, rất liên tục. Khi ông nhận nhiệm vụ này, ông có ý thức được rằng những khó khăn sẽ chờ đợi mình không hay thế nào?
PTT NTN: Khi làm Phó Chủ tịch Thường trực UBND thành phố, tôi không phụ trách về giáo dục, mà lo về kinh tế, như kế hoạch đầu tư, công nghiệp, nông nghiệp, khoa học công nghệ, thông tin truyền thông, đối ngoại, cả y tế như phòng chống cúm gia cầm, chống rải đinh, phòng chống lụt bão... Cho nên khi Chính phủ có hướng đưa ra làm Bộ Giáo dục và Đào tạo, lúc đầu mình rất ngại, vì chưa có tích lũy kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực này, nhất là không hiểu biết giáo dục phổ thông. Dù mình đã có nhiều năm dạy ở bậc đại học nhưng mình thấy khó khăn nhất trong lĩnh vực giáo dục không phải ở bậc đại học mà nó nằm ở bậc phổ thông, mà cái đó mình không có thế mạnh. Mình tự nghĩ thế. Đang dạy đại học thì năm 1997 ra làm ở thành phố 9 năm, mình vẫn đi dạy tiếp, đến 2002 được phong Giáo sư Kinh tế, vì mình vẫn hướng  dẫn nghiên cứu sinh, tiến sĩ, thạc sĩ, vẫn dạy đều đều nhưng không quản lý giáo dục, chỉ làm ông thầy thôi. Cho nên ban đầu mình rất lo lắng, vì mình không hiểu ngành Giáo dục đang cần gì, không biết người ta đang cần gì, giải pháp thế nào, và anh có làm được không... Nói chung rất là lo. Nhưng rồi với tinh thần đảng viên, mình vẫn chấp nhận sự phân công mới của lãnh đạo.
PV: Với tư cách là một nhà hoạt động chính trị, bây giờ ông cảm nhận thế nào về công việc trong ngành Giáo dục mà ông đang thực hiện?
PTT NTN: Thực ra thì lúc trước khi về Bộ Giáo dục và Đào tạo, mình đã không lường hết được các khó khăn và thách thức.
PV: Sự thật đúng là như vậy!
PTT NTN: Không lường hết. Nhưng mình đã có một kinh nghiệm, một bài học trong thời gian công tác ở TP Hồ Chí Minh là, trong một đống những vấn đề thế này, anh muốn thúc đẩy thì phải tìm được cái điểm đột phá. Tìm được điểm đột phá, tác động vào nó thì nó sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền, công việc sẽ dịch chuyển theo hướng tiến bộ.
PV: Và điểm đúng huyệt thì nó sẽ chuyển dịch hết.
PTT NTN: Nó sẽ chuyển dịch mà ở thời điểm ban đầu mình chỉ hình dung được một bước thôi nhưng nếu mà thực tế nó vận hành được 1 bước theo mình dự kiến thì thực tế cuộc sống sẽ gợi ý cho mình bước thứ 2 cần làm gì.
PV: Vâng, vẫn theo cái quy tắc của môn điều khiển học mà ông đã học.
PTT NTN: Kinh nghiệm thực tiễn. Đầu tiên tôi về Sở Khoa học Công nghệ TP Hồ Chí Minh, tôi định đi quảng cáo với người ta là khoa học có ích, nhưng người ta không cần, người ta cần tiền vốn. À, anh cần tiền vốn nhiều mà lại ít vốn thì tôi giải bài toán có thể hiện đại hóa ít tiền, nhưng anh phải cần đến khoa học. Cho nên cái mình làm là bám lấy nhu cầu cuộc sống. Bài học thứ hai là khi anh giải quyết vấn đề có quy mô xã hội thì anh chỉ có thể định hướng giải pháp chủ yếu thôi, còn phải để cho quần chúng tự sáng tạo.
PV: Đúng rồi, tự xã hội điều chỉnh lẫn nhau. Chính cách quản lý ấy là cách hiện đại đấy
PTT NTN: Họ sẽ có sáng kiến chứ anh không cầm tay chỉ việc được nhiều đâu. Nhưng vấn đề cốt yếu là ban đầu, anh phải chọn đúng chỗ để tác động vào. Và cái thứ ba, kinh nghiệm mình muốn nói là, anh định làm cái gì mà anh cho là quan trọng thì trước đó, anh phải xuống thực tế xem có tiền đề để thực hiện việc ấy không. Đây chính là lời dạy của Mác. Mác nói rất hay, Mác nói một ý như thế này, lịch sử chỉ đặt ra những vấn đề cho xã hội phải giải quyết nếu tự nó đã chứa đựng những tiền đề để giải quyết. 
PV: Vâng, đúng thế.
PTT NTN: Đấy là Mác nói đấy nhé. Anh định làm thế này hay lắm, về mặt lý luận, nhưng anh đi vào thực tế, nếu thấy không có tiền đề thì anh đừng có làm.
PV: Đúng rồi. Trong xã hội không có yếu tố ấy, không có điều kiện ấy thì không thể thực hiện thành công được những ý tưởng dù hay ho đến mấy.
PTT NTN: Không có điều kiện để biến thành hiện thực thì đừng có làm. Lý thuyết có hay bao nhiêu nhưng không có thực tiễn là không làm. 
PV: Nói thẳng là, thực trạng nền giáo dục của chúng ta hiện nay không phải lỗi tại ông, bởi vì nó không bắt đầu từ ông và có lẽ cũng khó có thể kết thúc ở ông. Nhưng theo tôi, ông đã dũng cảm nhận nhiệm vụ và đối mặt với tất cả mọi thách thức. Và khi ông cảm thấy có gì vướng là ông bắt đầu xông đến để nghĩ phương pháp giải quyết theo cách mà ông thấy thực tế nhất, trung thực nhất. Và có cảm giác rằng, đôi khi ý tưởng và biện pháp của ông đưa mới quá mà vẫn còn những người chưa hiểu hết và có cả những người không muốn hiểu... Ông có cảm thấy như thế không?
PTT NTN: Năm 2006, mình về Bộ Giáo dục Đào tạo ngày 7/7. Trụ sở của Bộ lại ở 49 Đại Cồ Việt.
PV (cười): Một sự trùng hợp ngẫu nhiên thú vị! Bảy bảy bốn chín!
PTT NTN (cười): Ngẫu nhiên thú vị. Lúc đó học sinh phổ thông vừa mới thi xong và tới ngày 31/7 sẽ tổng kết năm học trong cả nước. Lúc đó có chuyện thầy Đỗ Việt Khoa. Thoạt tiên mình cũng không biết thầy ấy đúng hay sai và có bị trù dập hay không. Mình xuống gặp thầy ấy, đâu có xuống trường, xuống nhà, gặp và trao đổi thì tuy rằng chưa đánh giá sâu hết là thầy Khoa đúng hay sai nhưng mình bắt đầu cảm nhận là, việc thi cử có vấn đề. Có lẽ nó là cái tiêu cực kéo dài chứ không phải ngắn hạn. Mình bắt đầu ghi nhận cái đó và mình đi miền Tây. 
Có một bà mẹ gặp tôi nói là, chú ạ, con tôi nó học hết lớp 5 rồi nhưng nó không biết đọc, biết viết, tôi đề nghị cho học lại lớp 5 thì cô hiệu trưởng bảo: phải cho cháu lên lớp 6. Mình cảm thấy bị sốc, sao ngành Giáo dục lại như thế này, phải lên lớp 6 cháu sẽ học được gì, đến lúc cháu không học được nữa, cháu sẽ làm gì?! Sau mình quay ra ngoài này, đi một tỉnh miền Bắc nữa, một nơi đất học đó, có rất nhiều cái tốt, nhưng khi mình gợi chuyện bắt lên lớp như thế có hay không thì mình cảm nhận là cũng có.
PV: Chắc không phải một vài tỉnh đâu.
PTT NTN: Tức là việc thi cử không nghiêm túc không phải chỉ vô tình. Hôm mình về Bộ là mùng 7/7 mà tới 31/7 phải tổng kết năm học toàn quốc và định hình năm học mới cần làm gì. Như vậy còn đúng 3 tuần nữa. Và sau khi xem xét thực tế các nơi về, mình mới suy nghĩ là, nếu mà chúng ta muốn nâng cao chất lượng mà vẫn giữ sự giả dối trong thi cử thì không bao giờ có động lực cả. Bởi muốn nâng cao chất lượng thật, dạy thêm là rất vất vả, cải tiến rất vất vả, trong khi đó chỉ giả dối thi cử là xong hết. Vậy nên nếu tiếp tục giả dối trong thi cử thì chúng ta sẽ triệt tiêu động lực học thật, dạy thật.
PV: Đúng rồi, là về "mo" hết.
PTT NTN: Đó là điều nguy hiểm. Cái thứ hai là, nếu trẻ không đủ kiến thức mà vẫn bị đẩy lên lớp trên thì rất nguy hiểm. Làm thế tức là chúng ta góp phần tạo một lớp người có bằng cấp nhưng không có nội dung, không có thực lực chỉ có thể qua mặt nhau trong phổ thông thôi, vào kinh tế thị trường nó sẽ đào thải ngay lập tức. Vậy nên mình mới nghĩ là, phải đột phá vào đây, vừa là để tạo nền tảng chắc chắn cho giáo dục và chấm dứt những sự giả dối. Còn dối trá trong giáo dục thì sẽ không có tương lai.
PV: Sẽ hại cho tương lai của đất nước.
PTT NTN: Trong giáo dục mà đã dối trá thì không giáo dục được.
PV: Đúng thế.
PTT NTN: Theo cảm nhận của tôi, trung thực là yếu tố mang tính nguyên tắc của môi trường sư phạm. Thứ hai là phải có trật tự kỷ cương thì mới làm được. Lúc đó tôi chỉ khái quát hai điều thôi. Chúng tôi đã bàn bạc rất kỹ lưỡng và dân chủ trong Ban cán sự Đảng của Bộ. Có nên chống tiêu cực trong thi cử, chống bệnh thành tích lúc này không, có làm được không? Chúng tôi nhận thấy rằng, chính quy định của Bộ rằng số lưu ban chỉ được 1% đã góp phần tạo ra căn bệnh thành tích trong giáo dục. Bộ GD và ĐT đã tham mưu cho Thủ tướng ra chỉ thị về việc chống tiêu cực và bệnh thành tích trong giáo dục. Lúc đó là gấp lắm rồi vì đã sát kề năm học mới. Và Thủ tướng đã ký chỉ thị ấy. Và để các giám đốc các Sở Giáo dục yên tâm và cảm thấy được Bộ hỗ trợ sau lưng, mình đã đề xuất việc ký giao ước thi đua giữa 63 giám đốc sở và Bộ trưởng, các Thứ trưởng cùng ký một tờ giấy rồi gửi lên Tổng Bí thư, Chủ tịch nước và Thủ tướng. Toàn bộ những việc đó phải thiết kế từ 7/7/2006 đến ngày 30/7 vì 31/7 đã phải tổng kết năm học cũ và đề ra định hướng cho năm học mới.
PV: Tôi cũng nghĩ thế này, để chống lại chuyện trọng bằng cấp thì thực ra chỉ có một mình nỗ lực của Bộ Giáo dục và Đào tạo là không thể đủ. Phải làm sao để xã hội không còn chỗ để những người mang bằng cấp không thực, y phục không xứng kỳ đức, để họ không thể nào tìm được việc làm tốt, không thể nào được lương cao, không thể nào được phát tài.
PTT NTN: Bộ cũng triển khai tuyên truyền rất kỹ, nói là dù có một tấm bằng phổ thông tốt nghiệp với bảng điểm đẹp nhưng không có năng lực thì ra đời sẽ không thể học lấy một nghề, không có thu nhập tử tế, không phụng dưỡng cha mẹ được...
PV: Không thể nhất nghệ tinh nhất thân vinh... Tức là phải ở trong nhiều cơ quan, ngay cả những cơ quan Nhà nước, những bộ máy hành chính của mình, phải làm sao để thực sự có một sự cạnh tranh lành mạnh bằng chính năng lực, chứ không phải nệ quá vào bằng cấp, ông có công nhận thế không?
PTT NTN: Đúng rồi.
PV: Và ông có thấy rằng đôi khi ở một số địa phương, người ta cứ lấy vấn đề bằng cấp này bằng cấp nọ để tuyển dụng hay bổ nhiệm thì nhiều khi rất có hại. Ví dụ, có những cán bộ có tuổi, ở thời người ta còn trẻ thì người ta không được học, nhưng mà người ta bây giờ đang làm công việc chỉ huy người khác, làm lãnh đạo thì người ta vẫn có đủ năng lực, đủ tâm và tài, vậy tại sao cứ phải nhằm vào cái chuyện người ta có bằng cấp này nọ làm gì?! Nệ bằng cấp quá dễ khiến người có năng lực thực chất vẫn phải mất công đi kiếm những bằng cấp mang tính hình thức, thậm chí đôi khi còn phải làm giả bằng cấp cũ...
PTT NTN: Theo mình, yêu cầu kia nên dành cho lớp sau.
PV: Đúng, chứ còn không nên quá nệ bằng cấp để trở thành mang tính hình thức chủ nghĩa… Không nên hình thức quá để tạo thêm cớ giả tạo cho những cuộc tranh giành nội bộ. Bởi vì, nói cho cùng, ai chẳng muốn làm nhiệm vụ cao, và một khi người ta làm được thì cho người ta làm, đứng quá so đo những chuyện bằng cấp. Đã có thời đa số cán bộ mình phải đảm nhận những công việc thực tế, thời gian đâu để theo học những khóa bổ túc mà nhận bằng cấp này nọ. Tất nhiên, học được vẫn tốt hơn nhưng đừng quá nặng vấn đề bằng cấp. Theo ông, cần làm sao để tư duy này thành ý thức thường xuyên và phổ cập?
PTT NTN: Nhưng cái đó thuộc về trách nhiệm của công tác quản lý bộ máy hơn là trong ngành Giáo dục.
PV: Như ông đã nói, lúc đầu ông nhận công việc hiện nay là do trách nhiệm của một đảng viên. Vậy bây giờ, sau ba năm đã trôi qua, ông đã cảm thấy yêu công việc này chưa, đã cảm thấy thực sự nó cũng mang lại niềm vui cho mình chứ không chỉ là bắt mình suy tư, mệt nhọc, trăn trở? Những thành công ban đầu có khiến ông thực sự có khoái cảm với công việc này không?
PTT NTN: Khoái cảm thì cũng khó nói vì quá vất vả và còn bao việc phải làm, nhưng qua tiếp xúc mình thấy là phụ huynh học sinh người ta gửi gắm vào mình. Người ta cũng nói là, ờ, bác về, bác làm cái này, cái kia là đúng, ích nước lợi nhà. Những lời đó động viên mình và thực sự qua đó càng thấy lo lắng là còn nhiều việc phải làm lắm, cho nên cố làm một số việc...
PV: Ông có mơ ước sau này khi hoàn thành nhiệm vụ một chính trị gia của mình, ông lại trở về giảng đường đại học không?
PTT NTN: Tôi nghĩ là tôi quay lại nghề giáo (cười).
PV: Cái đó vẫn là cái ý thích thứ nhất của ông, đúng không?
PTT NTN: Có thể sức khỏe nó cho phép làm được lâu dài, là cái đó. Hiện nay tôi vẫn còn đề tài nghiên cứu chưa làm xong.
PV: Ông có đề tài gì?
PTT NTN: Tôi có một cái thai nghén từ lâu lắm rồi mà chưa làm được. Đại thể thế này thôi. Lúc mình ở Đức mình phải tự học về môn kế toán thì có bảng kê khai tài sản và nguồn vốn của doanh nghiệp. Nó kê hết bên trái xem đồ đạc có cái gì: tiền, nhà, máy móc tất cả, đấy là tài sản vật chất. Còn cột bên phải là nguồn gốc tài sản đó ở đâu: tiền đi vay, tiền của tôi. Người ta gọi đó là bảng cân đối tài sản và nguồn vốn. Hồi học mình cũng ghi thế thôi. Sau này nghiên cứu cổ phần hóa và nghiên cứu công ty sắp phá sản thì tôi thấy, chỉ có mỗi thay giám đốc thôi, là ông ấy giải quyết hết mọi việc, từ sắp phá sản thành thành công. Vậy là cái bảng kê khai trên nó đã không tính tới yếu tố con người, mà trong nhiều trường hợp, đó mới là chuyện quan trọng nhất. Cái lạc hậu nhất của hệ thống kế toán là không có yếu tố con người trong tài sản doanh nghiệp. 
PV: Quan trọng vẫn là yếu tố con người.
PTT NTN: Cách đây 10 năm, mình có nhờ anh em nhắn, ai muốn làm nghiên cứu sinh đề tài đưa yếu tố con người vào bảng cân đối tài sản thì tôi sẽ nhận là người hướng dẫn, nhưng tới nay vẫn chưa có ai xung phong. Bản thân mình đã làm một phần rồi. Riêng chuyện đặt yếu tố con người nằm bên trái hay bên phải bảng kê khai cũng đã là một chuyện rất hay rồi.
PV: Hay thật đấy. Giải quyết được vấn đề này chúng ta sẽ nhìn rõ thêm nhiều vấn đề. Xin cảm ơn ông!


bài báo đăng ở "An Ninh Thế Giới"/ ngày 05/06/2009 do bạn NH st


NLG: Ông Nhân thuộc loại người thiên tài !

chú ý:

17 tuổi đi bộ đội(1970)(vừa xong lớp 10)
18 tuổi(hoặc 19 t, 1 năm sau ngày vào bộ đội) đi CHDC Đức 


PTT NTN: ...Học ở CHDC Đức còn có cái hay là được đọc sách triết học Macxít bằng nguyên bản tiếng Đức, rất là lợi, không phải qua các bản dịch.

Năm 1976, mình tốt nghiệp đại học, xong về nước học chính trịthôi...năm 1980 qua trở lại Đức...

Như thế ông Nhân ở CHDC Đức 5 năm..và chỉ trong khỏang thời gian này khả năng tiếng Đức(đọc nguyên tác Triết học của Đức...mà hiểu  được) như vậy là đáng nể, anh em ở Đức nghĩ sao ?

5 nhận xét:

  1. Huỳnh Tỷ(TPHCM) nói:

    Một đời..."phấn đấu" để đi lên ! Tấm gương cho các em đang muốn làm quan. Xin chúc mừng sự thành công của ông NTN . Tôi tin ông không chém gió.
    Trả lời
  2. Đi bộ đội một năm (mới 18 tuổi)mà được mang quân hàm thượng úy. Thời đó, thượng úy là to lắm, chiến tranh mà. Tôi nhớ có ông đại úy dẫn quân trên đường vô Nam,ở nhà tôi (khoảng năm 1970 gì đó) tuổi khoảng trên 40, đã qua kháng chiến chống Pháp, tham dự trận Điện Biên...
    Phục PTT thật.
    Trả lời
  3. Hà Huy Phú(Hà Nội) nói:

    Cũng nhóm COCC..thuộc cán bộ "chiến lược" của Đ. nên nhảy nhanh như cóc !
    Trả lời
  4. Cao Linh(Hà Nội) nói:
    Ông Nhân chỉ thua ông Ủn bên Triều Tiên thôi, một phát nhảy lên làm Đại Tướng chứ ông Nhân mới là thượng úy sau một năm vào bộ đội, chưa biết đi một, hai cũng chẳng hề gì, COCC mà. Đích ở đằng xa là được bảo vệ "dọt" trước rồi !
    Trả lời
  5. Lê Tuấn(Hà Nội) nói:

    Người trí thức mẫu của CNXH ? Phét quá đi cha nội.

    Nguồn: Blog Người Lót Gạch

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

VIAGRA & GÓC NHÌN KHÁC


“Thuở Trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”
 
 

Ảnh: Internet
 

Nhớ thuở MỘT GÓC NHÌN KHÁC chào đời, tiếng oe óe của nó đã làm giật mình nhiều giới bởi âm sắc chói tai lanh lảnh khác thường.
Ban đầu tôi đọc đều đặn các bài viết của blogger họ Trương. Thích và nể tuy không phải góc nhìn đó lúc nào cũng là hay là đúng (với tôi).
Blog của Nhất được coi là hot trong cộng đồng mạng. Chen chân nơi đó (comments) là rất nhiều thành phần khác nhau. Tôi thích đọc các bình luận. Người vào khen, bốc Nhất lên mây khá đông. Ban đầu là như thế. Sau thì có một số người tranh luận, cuối cùng là ném đá.
Chưa hết, Nhất còn có vinh hạnh được gắn cho cái nhãn an ninh. Khắp nơi người ta đồn thổi đủ điều về đồng chí an ninh mạng Trương Duy Nhất. Dư luận đó khiến nhiều độc giả quen đẽo cày giữa đường bỏ Nhất mà đi.
Nay thì những người từng coi Nhất là an ninh nghĩ gì? Có thể có người xấu hổ vì trót hồ đồ. Có thể người khác có ngay các giải thích “logic” rằng đồng chí an ninh họ Trương “có sai phạm trong công tác”...
Nhất khá vất vả với hàng trăm comments mỗi ngày. Sau, Nhất từ chỗ vui vẻ đáp lễ đến chỗ mệt mỏi, đôi khi mất bình tĩnh với các comment “chuối” nhưng không kém tác giả ở sự sắc sảo.
Nhất bị nhiều người trong giới không ưa. Kể cả đôi người từng cùng chén chú chén anh. Quan điểm chung của một số người chê bai Nhất là “không có động cơ trong sáng” trong các bài viết. Nhất lên gân chỉ vì động cơ cá nhân, thích nổi, thích chơi trội. Đôi khi người ta nhìn Nhất với con mắt của các nhà “kinh tế” xã hội rằng Nhất “bán chữ,buôn vua”.
Chuyện cũng thường tình. Tài năng vốn không có chỗ đứng tử tế nơi rừng rú như ở Việt nam.
Lại nói về chuyện Viagra.
Thứ thần dược được cho là cứu cánh đối với hàng triệu đàn ông “suy thoái” nội tiết tố nam, ban đầu được phát minh không nhằm vào mục đích như hiện nay nó cống hiến. Năm 1992, tại Mertir Tidefeel của xứ Wales, Viagra được nghiên cứu như thuốc điều trị cao huyết áp. Trong quá trình thí nghiệm, người ta đã phát hiện ra một hiệu ứng phụ của thuốc là làm tăng độ cương cứng của dương vật người dùng nam giới.
Từ đó, Viagra làm thay đổi thế giới, hàn gắn thế giới.Nói không ngoa là như vậy. Ai sẽ là người lên án rằng “động cơ” của Viagra là không “trong sáng” là không vì điều cao đẹp nó đã đem lại cho thế giới đàn ông? Xin lỗi, có thể nói là xét cho cùng Viagra giúp phục vụ nữ giới thông qua các đấng mày râu mà thôi.
Nhiều người lên án “động cơ” của Nhất là như vậy. Họ không nhìn nhận rằng dù với “động cơ” gì đi nữa thì những gì Nhất đem lại cho mọi người là tốt đẹp, bất kể đó là phía nào.
Câu hỏi đặt ra là Tại sao và vì cái gì cơ quan công an bắt khẩn cấp Trương Duy Nhất với tội danh được cho là “vi phạm điều 258 Bộ luật hình về hành vi lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Bỏ qua thắc mắc có tính cơ học trong chuyện so sánh vụ này với các vụ bắt giữ các blogger khác với tội danh gắn với điều 88 hoặc 79 mà chỉ xét về lý do khiến Nhất vướng vòng lao lý. Theo tôi nghĩ Nhất đã “vi pham” vào vùng kín của chế độ, đó là việc Nhất chĩa thanh gươm Excalibur huyền thoại vào từng cá nhân. Anh có thể nổ rầm rầm vào chế độ vì chế độ là cái đình làng chung chung. “Nó chửi nhưng chắc nó chừa tao ra”. Nhưng anh không thể chĩa thanh gươm vào cá nhân ai đó. Cá nhân đó sẽ bị đe dọa hoặc đơn giản chỉ là bị tự ái. Mà sự tự ái của người có quyền lực kinh khủng hơn nhiều sự nổi điên của thường dân. Có khi đơn giản trong một bữa nhậu người ta ngứa tai khi nghe đến mấy chữ “MỘT GÓC NHÌN KHÁC”.
Góc nhìn khác không phải thứ của chúng mày, đó là cái dành cho chúng tao. Nghe chưa?
 
Mai Xuân Dũng