Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

MÂM CƠM CÚNG KHÔNG CÓ XÔI

Hôm đó là chiều 30 Canh Thân chờ bước qua Tân Dậu, thời mà vua chúa cũng chưa giầu như giờ. 
Bố từ trên nhà xuống bếp lấy đĩa xôi bày mâm cúng, thoáng cái lại quay lên dở đứng dở ngồi làm Mẹ chờ lâu gắt “Mau lên ông, có đĩa xôi mà cứ lóng ngóng mãi”. 

Bố như người có lỗi, thì thầm vào tai Mẹ câu gì đó rồi thấy Mẹ ngẩn ra một lát. 
Mẹ “mắng”:  "Ông thật là….đoảng quá, có thế mà cứ lúng túng chân nọ đá chân kia như gà phải nhợ”.

Rồi thì Mẹ tự xuống bếp đơm một đĩa xôi thật đầy không phải đem lên mâm cúng mà mang sang biếu hai vợ chồng ông bà già cô quả đằng sau vườn nhà. 

Mãi sau này Bố kể lại cho tôi nghe chuyện thì ra khi xuống bếp bắt gặp bà hàng xóm đang loay hoay cắt trộm khoanh giò trong bếp nhà nên Bố cuống lên….trốn.


Bố ngại Mẹ và nghĩ bà sẽ làm ầm chuyện nhưng biết đâu bà ghê gớm với đám quan chứ đâu có ghê ghớm gì với bà con chòm xóm.


Hôm nay sắp 100 ngày Mẹ bỗng nhớ lại chuyện buồn ngày xưa.


Mai Xuân Dũng

1 nhận xét:

  1. Mới đọc tôi cứ ngỡ nhắc lại bài:"mâm xôi cúng cụ" của Phạm Thị Hoài!

    Trả lờiXóa