Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

NGÀY THỨ BA

    Mai xuân dũng 27/8/2010.
   


Ngày thứ nhất


Từ lâu Cầy và Cáo là đôi bạn rất thân thiết vì Cáo, Cầy tuy rằng khác giống nhưng chung một loài.


Cáo sống trong hang dưới đất, Cầy chuyên sống trên cây. Cáo bắt được con gà ăn xong phần thịt gọi cầy xuống gặm phần xương xẩu khi nó đã no nê. Với Cầy, việc được làm bạn với Cáo đã là đã hạnh phúc lắm rồi. Vậy nên, lúc thời tiết không thuận Cáo chẳng săn bắt được con mồi nào, Cầy lại đem hạt dẻ hoặc hạt gắm thơm bùi, béo ngậy hái được từ các ngọn cây cao đem biếu Cáo để trả nghĩa. Vì vậy Cầy và Cáo luôn xưng tụng là bạn quý, no đói có nhau. Tình cảm đôi bên ngày càng trở nên thắm thiết mặn nồng.


Ngày thứ hai


Ngày tháng trôi qua Cáo lấy vợ, sinh con. Lắm miệng ăn, gà còn trở nên khôn lấy đâu mà bắt được mãi.


Một hôm Cáo bèn mời Cầy trên cây xuống ăn mừng đầy tháng “cháu”. Được lời Cầy vui vẻ nhận lời. Suốt mấy ngày, nó lo kiếm nhiều hạt dẻ thơm bùi làm quà cho Cáo.


Nhưng sự đời vốn lắm chuyện không ngờ, khi vào trong hang, Cáo bèn nhốt luôn Cầy lại mà rằng: “Dạo này vợ anh chán hạt dẻ chỉ thèm thịt Cầy, thôi thì chú vui lòng giúp anh, không bao giờ anh dám quên ân nghĩa này”.


Ngày thứ ba


Biết ngày mai bị nhà Cáo ăn thịt, Cầy lo buồn lắm ngồi khóc ròng. Thấy vậy bọn nhà Muỗi thương tình bảo Cầy có muốn nhờ bác Gấu hay bác Cọp can thiệp thì Muỗi sẽ cấp báo giúp cho. Cầy tủi thân than thở: “Trước đây tôi chỉ chơi với nhà Cáo mà thôi. Xưa nay cậy ở trên cây tôi thường ỉa lên đầu các bác ấy, bây giờ mặt mũi nào cậy nhờ được nữa, nhục nhã lắm”. Muỗi bèn khuyên rằng: “Thôi, nếu không muốn nhờ Hổ, Gấu thì tôi xin giúp bác phen này vậy”.


Xưa nay Cầy vốn có tiếng là ngu nên không tin nhà Muỗi giúp gì được mình nhưng ở vào cái thế sắp bị Cáo ăn thịt đến nơi nên đành chấp nhận nhờ nhà Muỗi cứu giúp.


Tuy nhỏ bé nhưng nhà Muỗi rất can trường lại biết bảo ban nhau, đoàn kết một lòng nên nói dứt lời, Muỗi kéo cả nhà vào hang Cáo vừa đốt vào tai vào mũi vừa vo ve suốt đêm khiến vợ chồng Cáo phát điên phát cuồng không sao chịu nổi. Đến gần sáng thì nhà Cáo gần kiệt sức. Nhờ đó, Cầy thừa cơ trốn lên cây thoát chết.


Từ đó đến giờ Cầy và Cáo không bao giờ nhìn mặt nhau nữa.

mxd

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét