Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

VẼ VOI

Entry 05/4/11 


Tranh thủ ít phút rảnh rỗi post mấy số liệu thống kê hầu quý vị xem chơi đỡ tốn tiền trà quán, thuốc lá vặt.


Danh nhân đất Việt

Quê quán
Chức vị
Miền
Ghi chú
Hai bà Trưng
Hà nội
Vua
Bắc Việt nam

Lý Bí
Sơn tây
Vua
Bắc Việt nam

Triệu Việt Vương
Vĩnh yên
Vua
Bắc Việt nam

Mai Hắc Đế
Hà tĩnh
Vua
Miền Trung
X
Phùng Hưng
Hà nội
Vua
Bắc Việt nam

Khúc Thừa Dụ
Vĩnh yên
Vua
Bắc Việt nam

Ngô Quyền
Hà nội
Vua
Bắc Việt nam

Đinh Tiên hoàng
Ninh bình
Vua
Bắc Việt nam

Lê Đại Hành
Thanh hóa
Vua
Bắc Việt nam

Lý Công Uẩn
Bắc ninh
Vua
Bắc Việt nam

Trần Thái Tông
Nam định
Vua
Bắc Việt nam

Hồ Quý Ly
Chiết giang(Trung quốc)
Vua

Ly kì, hi hữu
Lê Thái Tổ(Lê Lợi)
Thanh hóa
Vua
Bắc Việt nam

Quang trung (Nguyễn Huệ)
Nghệ an
Vua
Miền Trung
X
Nguyễn Ánh (vua Gia long)
Thanh hóa
Vua
Bắc Việt nam

Trần Phú
Hà tĩnh
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Miền Trung
X
Lê Hồng Phong
Nghệ an
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Miền Trung
X
Hà Huy Tập
Hà tĩnh
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Miền Trung
X
Nguyễn Văn Cừ
Bắc ninh
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Trường Chinh
Nam định
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Hồ Chí Minh
Nghệ an
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Miền Trung
X
Lê Duẩn
Quảng trị
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Miền Trung
X
Nguyễn Văn Linh
Hưng yên
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Đỗ Mười
Hà nội
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Lê Khả Phiêu
Thanh Hóa
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Nông Đức Mạnh
Bắc Cạn
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

Nguyễn Phú Trọng
Hà nội
Tổng Bí thư đảng cộng sản
Bắc Việt nam

?
?
?
?



MXD


NÓI THẬT

Entry 4/4/11
Quang cảnh vụ xử ông Cù Huy Hà Vũ gây ra một hiệu ứng tâm lý đặc biệt cho những người dân thủ đô có dịp chứng kiến.
Dễ nhận thấy là không khí căng thẳng. Dân chúng đông như hội bị lây cái căng thẳng từ những người chịu trách nhiệm về an ninh, tức là công an. Công an có nhẽ còn đông hơn dân. (Tại sao vậy cà?) Chưa bao giờ người ta thấy phiên tòa nào đông đặc công an đến vậy. CS giao thông, cảnh sát áo xanh, dân phòng ăn lương công an và vô số công an chìm mặc thường phục (nhìn qua cái biết ngay). Cũng chưa bao giờ dân thủ đô chứng kiến vụ xử có nhiều xe cộ, phương tiện kĩ thuật của cơ quan công lực đến thế. Xe bus 3 chiếc kềnh càng túc trực sẵn (chắc chắn không phải để chở khách đi chơi phố), xe cứu hỏa, cứu thương, xe cảnh sát các loại…
Các tuyến phố dẫn đến tòa đều bị công an chăng dây cấm vào. Trừ nhóm phóng viên gà nhà VTV quân của anh Vũ Văn Hiến được vô tung tác còn các phóng viên báo khác đều bị cấm. (Sao zậy hè?). Vào khu vực quanh tòa cái a lô tự nhiên xọt xẹt không nghe không gọi được nữa. Nghe mấy cậu am tường máy móc giải thích rằng “bố có thấy cái xe đặc chủng đeo chùm ăng ten kia không? Xe phá sóng đó, alô của con xài cả sóng vệ tinh còn bó tay nữa là alô của bố). ( Ái chà, dữ quá hè.)
Ra quán cà phê trên hè phố Lý Thường Kiệt kêu một ly đen nhâm nhi thì thấy 3 chú áo kẻ và áo phông đeo kính đen to cụ tổ hướng về mình rất ghê rồi thì cầm alô (chắc đang xài camera) lia qua lia lại. Các quán khác cũng vậy. Mọi hôm mấy quán này mình quen ngồi dân ghiền bô lô ba la sôi nổi lắm hôm nay đi đâu cả. À, khách hôm nay toàn lạ mặt đeo kính đen cả. Thảo nào.
Đầu thợ nhuộm thấy lộ xộn quá ta. Thì ra có chú thanh niên đang bị cảnh sát túm (xa quá không biết lí do gì).
Được hồi lâu lại thấy cảnh sát tóm một tay đứng tuổi  vận vét tông đeo kính trắng. Nhòm kĩ hóa ra ông này quen mặt wá. Đó là ông luật sư Lê Quốc Quân vừa rồi ứng cử đại biểu quốc hội. Ổng cởi áo vét vắt vai cự nự không cho cảnh sát tóm tay.
Chỉ có đám đông đàn bà, thanh nữ khá đông bên đầu chợ Âm phủ cũ, trên tay cầm những bó hoa tươi (chắc không phải đem tặng ông chánh tòa Nguyễn Hữu Chính và đám cảnh sát) là làm chokhông khí dịu mắt hơn chút đỉnh. Các bậc cao niên ăn vận lịch lãm đứng trên hè phố thì thầm trò chuyện và luôn lắc đầu, vẻ mặt vừa nghiêm trang vừa mỉa mai.
Sự quan tâm đặc biệt của công chúng và sự bố phòng gắt gao của cảnh sát tự nói lên rằng cái ông Vũ con trai bác Cù Huy Cận cố bộ trưởng của nhà nước  đang bị xử kia rất chi là nguy hiểm. Nguy hiểm sao? Không biết. Chắc là do ông này hay nói thật quá. Nói thật là cái zì rất chi là nguy hiểm cho đất nước này. À không phải, nguy hiểm cho chế độ này.
Cà phê đắng ngắt, thôi zề.
MXD   

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

KHÔN DẠI

En try 02/4/11
Từ mấy năm trước ở Hà nội nghe quen tai câu “một tá thằng Nga bằng một phần ba thằng Do thái, bốn thằng Do thái bằng hòn dái thằng Việt nam”. Câu ngoa ngôn này không có ý miệt thị zì anh Nga hay anh Do thái mà chỉ là một cách nói khoa trương về sự “khôn” của người Việt.
Một dạo, bên Tàu, thực khách rộ mốt ăn rắn hổ mang. Thương lái Tàu mua rắn hổ trả đến 500 nghìn đồng một kí lô trong khi  giá Giá rắn hổ xuất cho Lệ mật-Gia lâm đang 400 nghìn đồng phải vọt lên 600 nghìn rồi 800 nghìn. Trước khi xuất bán, cánh nông dân Tân yên-Bắc giang nhồi chì lưới vó hoặc bi xe đạp cũ cho cóc nhái xơi rồi mới thả vào chuồng “đãi” hổ mang. Các chú hổ mang sau bưa tiệc tùng chú nào chú nấy tăng trọng gấp đôi “no” đến độ không ngóc được đầu lên nữa.
Bài “nhồi” tăng trọng này thì không lạ. Bà con ta nhồi gà vịt hoặc dùng xi lanh bơm nước vào thân gà là chuyện thường thấy. Nuôi vỗ lợn tháng lên 2, 3 chục kí cũng thường thôi. Muốn lợn xuất tăng trọng ngày chục kí mới đáng kể. Dễ ợt. Lồng lợn con gầy nheo gầy nhóc ném ùm xuống ao độ nửa giờ uống nước vớt lên con nào con ấy căng tròn. Một lồng lợi ra chục kí là ít. Bán lợn hơi, trộn cám ngon với bột đá, một con ngày lên gần chục cân cũng thường thôi.
Ai vào Vân đình xem xét kĩ mới thấy dân nuôi chó thịt thật ma mãnh. Chó lồng ngoan như lợn bột, ăn xong ngủ chẳng biết sủa là gì. Thì ra người ta bắt chó con về trước khi nhốt lồng đem chọc mù mắt, thủng nhĩ tai. Nuôi chó kiểu ý mau lên cân lắm.
Hồi nhỏ nghe các cụ kể chuyện rắn báo thù. Có người ra đồng đập chết con rắn đực. Đêm về chợt thấy rắn từ xà nhà thõng xuống tá hỏa bỏ giường mà chạy. Mấy đêm sau cũng vậy, anh này mất ăn mất ngủ ốm mà chết.
Mấy nhà nuôi chó lồng kiểu chọc mắt chọc tai gia cảnh rồi cũng chả ra làm sao. Đứa thì nghiện phá hết của, có đứa đang ngồi chơi bị trẻ khác vô tình đá cái đinh văng vào mắt lòi con ngươi.
Mấy người kẻ chợ chuyên sống bằng nghề cân điêu, nhà phất lên vù vù một hồi, sau bỗng đâu tự nhiên trúng gió, cứu được mạng thì vừa hết của, kỉ niệm trong nghề thì để lại đôi tay run như mắc chứng Pac kin sơn. Chắc chỉ làm được nghề phất cờ thuê cho…nhà nước.
Những chuyện vừa kể không cá biệt đâu, phổ biến đấy nha. Đời cha ăn mặn đời con chết khát khuya rồi. Thời @ việc nhân quả là nhỡn tiền luôn, mau ăn mau ị lắm.
Nhưng nhiều khi ngẫm thấy đau, dân mình bỗng dưng đổ đốn thế sao? Lý do từ đâu đến nông nỗi này? Có phải vận nước đã đến hồi nát rồi chăng?
Kể từ vua Hùng dựng nước, truyền thống con Rồng cháu Tiên đâu có lúc nào bĩ tới cỡ này. Dân số  nước ta ở vào top 10 đông nhất thế giới mà vẫn bị coi là nước nhỏ. Anh Hàn quốc, Đài loan, Thái lan nhỏ vậy mà có ai dám coi là nước nhỏ như mình đâu. Đấy là chưa kể tới anh Sinh anh Thụy sỹ dân chẳng bằng cái tỉnh ăn rau má phá đường tàu của ta mà vẫn được quốc tế coi là cường quốc. Lãnh đạo nước họ đi ra thế giới ăn nói đường hoàng, ung dung tự tại chẳng bù cho mấy anh nguyên thủ của mình đi đâu cũng co ro cúm rúm, giật mình thon thót mỗi khi có thằng tây nào nó in tờ viu, móc giấy ra mà tim đập chân run. Ầy vậy mà ở trong nước thì chém gió vù vù, một tấc lên chín tầng giời, Thánh Gióng phải thua.
Cứ xem như tấm gương quả đấm , quả tạ Vinashin thì biết các anh nông dân lãnh đạo chúng ta nói như rồng cuốn nhưng làm kinh tế “kinh” thế nào. Mua tầu cũ hô biến thành tầu mới khác gì trò cho lợn ăn bột đá. Thanh tra thì bị cấm, chuyện thối vỡ lở cố bịt mắt thiên  hạ theo kiểu “tái cơ cấu” khác nào cái trò nuôi chó thịt theo chiêu chọc mù mắt, đâm thủng tai.
Cái khôn theo kiểu này gợi cho người ta nghĩ đến cái khôn bản năng ăn lông ở lỗ rất ích kỉ thiếu tính minh bạch cộng đồng nặng tâm lý “khôn ăn người, dại người ăn”.
Xem, nghe quan chức phát biểu người ta cũng thấy cách nói lập lờ hiểu kiểu chi cũng được. “Trồng con gì, nuôi con gì”… “chúng ta làm thế nào”…vân vân…(Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?)
Cái khôn của phần đông người Việt hiện nay vẫn là kiểu khôn ranh, khôn vặt ăn người không hướng tới cái đích xa hơn một phần do tính cách nhưng chủ yếu vẫn là do sự thích ứng tiêu cực với hoàn cảnh sống. Trước đây, nhà lãnh đạo Tôn Trung Sơn viết trong “ chủ nghĩa tam dân” rằng: “Trung Quốc là một nước hơn 400 triệu dân (thời đầu thế kỷ 20) nhưng như một bãi cát rời rạc, bởi vì ở Trung Quốc chỉ có gia tộc và tông tộc mà không có quốc tộc”. Nhưng cho đến nay họ đã trở thành một quốc gia khá đồng nhất và mạnh mẽ. Đó là do hoàn cảnh chính trị đưa lại. Cho dù thể chế chính trị của họ cũng là thể chế độc tài đầy bất trắc trước sự biến đổi sâu sắc của thế giới nhưng về mặt kinh tế họ đã làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt đất nước. Họ đã rút ra bài học sâu sắc trong các thất bại của nền kinh tế XHCN trước đó. Việt nam, cái  nền kinh tế “thùng rỗng” này không biết đứng trước cơn sóng thần bão giá sẽ đưa người dân đi đến đâu?  
Hình dung nền kinh tế nước nhà có vẻ giống cỗ xe tứ mã do nhiều chú xà ích cầm cương. Chú nào chú nấy tranh nhau lèo lái theo đường hướng lợi ích của mình và chuẩn bị sẵn sàng vọt ra ngoài khi cỗ xe đâm nhào xuống vực. (Kệ mẹ thằng dân nào ngồi trong xe).
MXD

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

TẢO MỘ

Entry 2/4/11

Tháng  giêng là tháng ăn chơi
Tháng hai cờ bạc tháng ba hội hè
(ca dao)
Cái câu “tháng ba hội hè” có lẽ chỉ đúng với người xứ Kinh bắc ngày xưa. Thời nay từ thành thị cho chí nông thôn, dân chúng “cày” mửa mật để kiếm miếng ăn. Dân thuần nông thì cày ruộng, dân thành thị cày đường nhựa (hoặc vỉa hè) mong kiếm miếng cháo giữa thời bão giá thổi mỗi ngày mỗi mạnh.
Nói vậy thì nói, công kia việc khác có tằn tiện mà bớt đi được đâu. Chẳng hạn như đi tảo mộ là một việc không thể đặng đừng.
Tháng này, từ trung tâm thủ Đô to nhất thế giới là Hà…lội, dòng người xe đổ ngược lên hướng bắc nhằm hướng Sơn tây thật đông. Quốc lộ 32 đoạn Cầu diễn, qua mấy trường đại học bị cày xới như  đường Trường sơn thời bomđạn. Con đường thi công mấy năm chưa xong, hết ổ trâu rồi đến ổ chó. Kinh hồn. Lại phải hôm trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi, xe bết bê bùn…
Cụ Nguyễn Tiên điền lấy bối cảnh Trung hoa tả cảnh tiết thanh minh trong sáng tuyệt trần mà nhiều người vẫn cứ tưởng là thời tiết…Việt nam để rồi ta thán về thời tiết tháng này. (Rõ khổ).
Đến đoạn hai bên đường dân trương biển “Đặc sản sữa dê Ba vì” thì đường đi đã ngon lành, xe chạy mát ga.  Nếu bầu trời không thâm xì và không có mấy chú cảnh sát giao thông chặn bắt người chạy xe máy không đội mũ bảo hiểm hoặc xe máy thiếu gương-nhao nhác thì phong cảnh Sơn Tây cũng khá thanh bình.
Đến đoạn ngã ba cầu Trung hà thì đã gần Bất bạt lắm rồi. Tự nhiên nhớ “Đôi mắt người Sơn tây”:
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba vì…
Bây giờ thì Sơn tây, Ba vì đã thuộc thủ đô vì tỉnh xứ Đoài đã bị khai tử. Những bài hát như: Hà tây quê lụa hoặc dính dáng đến địa danh xứ Đoài này trở nên “quê luôn”.
Các đại gia địa ốc “làm chủ thông tin” đã mua trước hàng chục lô đất quê giá bèo đợi Hà tây được hô biến thành Hà nội liền sắn đất ra bán. Một vốn bốn chục  lời. Thu về núi tiền họ lại tung bạc ra vét các biệt thự, nhà phố cũng giá bèo theo kiểu cổ phần hóa hoặc “mua” theo tiêu chuẩn cán bộ lãnh đạo rồi lại chờ dịp “làm gía quất đi”.
Yên kì là một thành phố lăng mộ bát ngát điệp trùng. Nó cũng mang dáng dấp thủ đô vì sự bát nháo, chật chội, chen chúc trong quy hoạch. Những lăng mộ mang phong cách kiến trúc Ấn giáo kề vai với các mộ phần theo phong cách Trung hoa. Một số lăng có mái cong như đình chùa thờ phật, số khác sừng sững hình nón cụt như kiến trúc Maya bên Mếch xích. Vài lăng rất vui mắt có mái dáng củ hành dễ liên tưởng đến kiến trúc điện…Kremli ở xứ Nga la tư… Phải thôi, dân thủ đô thích cái gì cũng phải độc, không được phép đụng hàng.
Không giống với những nghĩa địa ma tươi, ở đây chỉ có ma khô tức là nơi “sang cát” hài cốt bốc từ Nghĩa trang Vă điển đưa lên. Chính vì thế Nghĩa trang Yên kì Bất bạt không quá u ám. Nói đúng ra là khá…vui vẻ. Đám phụ nữ tuổi sồn sồn rất khoái đi chợ ở đây. Đám đàn ông thì tụ tập nơi các quán nước để đốt thuốc và uống rượu vặt với trứng gà luộc. Quãng 9 đến 11 giờ là lúc dân Hà nội tảo mộ, sắp đồ lễ thắp hương. Hương và khói từ hàng nghìn ngôi mộ bốc lên nghi ngút giữa điệp trùng mộ phần. Đến tầm  11 rưỡi là mọi người tập trung trong lều hoặc trải chiếu dưới bóng cây để “thụ lộc”. Quang cảnh giống các cuộc picnic chứ không mang cái không khí ảm đạm sầu thảm của nơi chia ly âm dương cách biệt.
Không biết có nơi nào trên thế giới có nghĩa trang “vui vẻ” như nghĩa trang Yên kì ?
MXD

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

"LƯỢM" - CHUYỆN KHÔNG MUỐN NÓI

Entry 26/3/11
     
(Ảnh Internet)
CƠ QUAN ĐIỀU TRA VẪN ĐANG XEM XÉT VIỆC "LƯỢM" BỊ CÁO BUỘC PHẠM TỘI
Cho đến 17 giờ ngày 25/3/2011, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự quản lý kinh tế và chức vụ Công an tỉnh Thừa Thiên - Huế vẫn đang xem xét việc bà Trần Thị Thùy Dương (người tự nhận là nhân vật Lượm tham gia Chuyên mục "Người xây tổ ấm" của Đài truyền hình Việt Nam) bị cáo buộc phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Theo quy định của pháp luật, nếu có căn cứ cho thấy hành vi của bà Dương không cấu thành tội phạm thì Cơ quan điều tra phải ra quyết định không khởi tố vụ án hình sự.
Thời hạn kiểm tra, xác minh nguồn tin và quyết định khởi tố hoặc không khởi tố vụ án hình sự là 20 ngày, kể từ ngày nhận được tố cáo. Trong trường hợp sự việc có nhiều tình tiết phức tạp hoặc phải kiểm tra, xác minh tại nhiều địa điểm thì thời hạn đó kéo dài không quá 2 tháng.
Tôi (Mai Thanh Hiếu), qua quan hệ cá nhân, đã gửi cho một Công an tỉnh Thừa Thiên - Huế những phân tích của tôi và của một số luật sư khác về hành vi của bà Dương với hy vọng những phân tích ấy có thể đến được với Điều tra viên đang thụ lý vụ việc để tham khảo.
Luật gia Mai Thanh Hiếu
(copy-paste từ Blog Nguyễn Xuân Diện)
Những tưởng vụ “LƯỢM” có thể khép lại khi dư luận đã chỉ trích BTV Kim Ngân một cách nương tay vì cô ta là một phụ nữ. Nhưng việc BTV Kim Ngân “rửa mặt” hoặc có thể nói là “chạy tội” bằng cách nhờ cơ quan luật pháp “ra tay”  đã gây thêm nhiều rắc rối, khổ đau cho Trần Thị Thùy Dương- nạn nhân của VTV khi cơ quan điều tra Thừa Thiên Huế vào cuộc. Khuân mặt của BTV Kim Ngân càng nhem nhuốc thêm sau quyết định sai lầm này.
Từ chỗ thông cảm phần nào cho BTV của chương trình Người xây tổ ấm, dư luận quay ra phẫn nộ và tẩy chay chương trình.
Rõ ràng BTV Kim Ngân đã “quá đà” làm hỏng uy tín của cả chương trình và làm phương hại đến thanh danh của VTV.
Thế mới biết nói hay nhưng cái tâm không sáng thì “vở diễn” nào sớm-muộn cũng đi đến chỗ đổ bể.
MXD

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

RÉT NÀNG BÂN

Entry 25/3/11
Mưa nặng hạt. Trời rét như cắt. Thường thì mùa này không mấy khi mưa to. Tháng 3, trời đất lúc nào cũng ủ ê như gái nghén, mặt sưng vù thâm tím, ậm ạch, âm ẩm. Khó chịu. Người xưa giải thích là rét lại. Rét nàng Bân. Nàng Bân đan áo cho chồng ( thời đó hok biết đan bằng chất liệu zì ?). Mấy ông thợ xây vừa đánh vữa vừa che bạt tán rằng: Nàng Bân đã có dấu hiệu hoàn  lương sau một thời gian đi làm ca ve  “Đới, em Bân lại về đan áo cho chồng đới, lại khổ cho tụi mình thôi, xa nhà xa vợ rét mướt thế này, tối ngủ không có ai đấm lưng (hi hi ). Thôi chịu khó ngoan cho con dâu dễ đẻ nhỉ”. ( Cứ bâng quơ vậy. Không biết việc xây trát với việc nàng Bân hoàn lương nên hiếm ca ve thì liên quan gì đến chuyện con dâu dễ đẻ?).
Đám thợ xây ý đang xây nhà cho một cô sinh viên năm nhất. Còn cô thì không ở đấy. Cô đang nằm dài trên giường đóng bằng gỗ đàn hương đệm lò xo Hàn quốc trong hồ ten cũng Hàn quốc. Cô xinh đẹp như mộng và chân dài hàng…cây lô mếc nhưng cũng đang có bộ mặt sưng vù, ậm ạch, khó chịu.
Chàng ( hoặc lão?)nhăn nhó:
- Đến giờ họp của anh rồi đây này, dậy đi em. 
- Em ứ dậy.
- Kìa ngoan nào, anh chủ trì mà đến muộn thì còn ra làm sao nữa, dậy đi.
- Em không biết, em không chủ trì. Anh đi thì cứ đi rồi thì về với con “mái già” kia…
Chẳng nói thì cũng biết lão  lộn tiết đến muốn đập đầu vào tường (tất nhiên là đầu của lão) hoặc đập phá một cái zì đó cho hả cơn điên vì cái trò nhũng nhẵng con nít này…
Mưa vẫn nặng hạt. Trời rét như cắt. Nhưng trong khách sạn thì ấm áp. Chị ( hoặc con “mái già kia”?) ôm đầu chàng trai dụi vào bộ ngực lạc to xôi nát nhưng vĩ đại như trái núi Phú sĩ mà rên rẩm. Nhưng  tất nhiên giai điệu không giống như người già rên rẩm vì chứng viêm khớp khi trái gió giở giời.
-Thôi về…em nhỉ, mấy giờ rồi…thôi chết đến giờ vào học  tiết Chủ nghĩa Mac-lê với với cơ cấu kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa rồi…
Mưa vẫn nặng hạt. trời rét như cắt. cái lán của đám thợ xây không ngăn được cái rét nàng Bân. Vữa và bột xi măng, vữa và những giọt nước mưa to như hạt nước mắt cá sấu làm cho mặt mũi họ cũng thâm tím sưng vù như gái nghén.
MXD

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

VẠI DƯA KHÚ

Entry 23/3/11

Có chuyện cũ chán như dưa khú nhưng vẫn phải kể.

Có thằng cha (gọi thế chỉ vì hắn đã có con) bạc tình kinh khủng. Vợ hắn con nhà tử tế phải cái ít học (có lẽ vì thế nên mới ngoan chăng ?) rất chịu thương chịu khó. Chị chàng đi làm ở một công ty, chủ bóc lột hệt bọn lãnh đạo ở các khu công nghiệp (một số). Hiển nhiên khi hết giờ làm chị chàng coi như như mớ rẻ rách (kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) nghĩa là chả có tí tỵ tì ti mẹ nào cho đáng gọi là có chất “hấp dẫn” bọn đàn ông. Kệ. Chị có chồng tài hoa (đúng ra là đào hoa) và có chức tước (nên hiển nhiên có quyền thế, và vì vậy đương nhiên hắn đông tiền). Bề ngoài hắn có bộ dạng lúc nào cũng như sắp đi ăn cỗ cưới. Vậy là đủ để chị thấy trong lòng sung sướng, tự hào như nông dân sở hữu cả mẫu đất! Vậy nên chị cúc cung phụng dưỡng chăm lo “mẫu đất” (công) ấy. Nào chăm bón canh sâm, nào thịt bò cần tỏi, nào vịt tiềm thuốc bắc và vân vân. Thảng hoặc hắn có về nhà ăn cơm trước 8 giờ tối là chị thấy lòng rộn rã cả lên. Chị xăng xái rót, gắp, xới ân cần. (Hắn nhìn mà thấy…rõ ngứa cả mắt). Nhưng thường thì hắn về sau 10 giờ đêm. Mùi rượu (trên…áo) chẳng át nổi mùi hương xả hương phấn. Chị có biết “cái sự” ấy hay không thì chịu vì chồng, con, họ hàng, bạn bè chưa hề nghe chị ta thán câu nào về đức hạnh của lang quân cả. Nhưng hắn biết. Chị chả lạ gì. Phụ nữ tinh lắm, tiền thì có “thuế” thì không. Mà trốn hoài có họa là củ khoai môn thì mới không biết.

Cũng vì chị “ngoan” vậy mà hắn được thể ngày càng  lên nước không coi ai ra gì, trước hoang đàng một nay lại hoang đàng hai ba…Bây giờ thì hắn công khai đi bướm về ong và chẳng thèm đổ rượu…lên áo nữa.

Lại có chuyện cũ khác cũng chán như dưa khú nhưng vẫn phải kể.

Chị làm việc trong một sở nhà nước.Lương tháng đôi triệu (bảng lương ghi thế). Năm kia chị gom các loại sổ đỏ của nhà và họ hàng cùng sếp thế chấp ngân hàng vay tiền làm dự án địa ốc. Sếp trên có phần, ngân hàng có phần, chị có phần. Cái “phần” ở đây là căn nhà dăm tỷ. Vài năm xuôi chèo mát mái chị có vài căn.

Biết thì biết nhưng không phải ai cũng làm được. Ở vị trí như sếp chị thì mới vậy. Nghĩa là chị nhờ có cái tiêu chuẩn “ệ”. Đại loại như dân gian nói muốn làm quan phải xét mấy cái “ệ” sắp xếp theo thứ hạng: Nhất là có Thế hệ (bố làm bê tê xê thì con dĩ nhiên sẽ được bầu vào tê ư ), Hai là Huynh Đệ (có lịch sử là cạ của nhau, cùng “nhóm máu”). Ba là Công nghệ ( đi cửa sau). Xếp cuối bảng là Trí tuệ (bất quá anh phải tinh thông, giỏi giang và nhất là tuyệt đối trung thành cũng như biết chiều ý sếp).

Chồng chị là một trí thức thức rất thức thời. Biết chị lo việc triều chính nên lẽ thường rất bận. Anh chả nề hà chuyện cơm nước giặt rũ là gì. Có kẻ ghen ăn tức ở xỏ xiên rằng bà ấy ngày mồng 8/3 đi làm về muộn có mua cho anh cái váy hồng nào không thì anh cũng thây kệ. Anh đang (đồng) sở hữu cục kim cương. Rồi việc nhà quen dần anh đâm ra say việc. Suốt ngày anh chổng tĩ lau giường tủ, sàn trên sàn dưới. Suốt đêm (khi vợ chưa họp về) anh lau khung kiếng nọ, quạt trần kia. Rồi như mắc bệnh căn cơ, anh lo tính sao cho tiền chục biết cục tác ra tiền trăm. Đi họp chi bộ phường về là anh vội vã nhưng kín đáo vặn cái đồng hồ nước cho nó chạy theo tốc độ con rùa (cái chiêu này độc lắm). Rồi đêm đến anh lo ngoặc giây đảo điện ăn vào điện nhà thằng cha hàng xóm. (Cũng là một cách đánh thuế phi lộ đường điện “nó” chạy qua tường nhà anh.

Thì so với mấy “cụ” nuốt cả hàng tá…héc ta đất của dân của nước thì có ăn cắp tý điện, nước, đớp dăm trăm bạc tiền phạt dân không đội mũ bảo hiểm thì có vẻ…quá lương thiện, quá bình thường như một lẽ tự nhiên vậy thôi.

Cũng vì anh “ngoan” như rứa nên chị ngày một chả coi anh ra cái đinh gì. Kể cả cái trò ăn cắp vặt của anh cũng làm chị tự nhiên có cảm giác buồn nôn. Buồn nôn vì chị chỉ giở vài thủ thuật giấy tờ là có bạc tỷ. (Nhưng ba cái thủ thuật của chị làm khối gia đình mất nhà mất đất, khánh kiệt như chơi !) Chị ngày càng lên nước. Chị  họp hành ngày một nhiều hơn. Đồng nghiệp của chị chủ yếu là nam nên chả có gì phải ngạc nhiên là người chị toàn mùi nước hoa “Man”.

Tội nghiệp chị vợ “ngoan” và anh chồng “ngoan” trong chuyện dưa khú kể trên.

Á, suýt quên nếu không nhắc tý chuyện hôm qua ở cuộc họp quốc hội nay cũng trở nên cũ và hình như có mùi…dưa khú.

Đó là việc ông phó tủ tướng Nguyễn Sinh khơi khơi tại quốc hội rằng bê tê xê chỉ đạo ( lại chỉ đạo) không có phê bình cảnh cáo cán bộ chính phủ nào trong vụ “quả đấm thép” VINASHIN đấm vỡ mồm…Dân ! ( hic ). Ông phó tuyên như có ý muốn nói rằng: Năm ngoái các ông đòi phê bình chính phủ chứ gì, bi giờ bê tê xê quyết cho vô can đấy các ông làm gì được nhau nào? thiệt hại 5 tỷ chứ 10 tỷ cũng chả làm sao ( ! ).

Dân thì lắc đầu ngao ngán. Nói thế khác nào ăn cắp điện bị phát giác lý luận rằng: tại sao dây điện nhà cậu chạy qua nhà tớ, điện là của cả làng chứ chả phải của riêng ai. Bố tớ cho phép đấy, ăn cắp thế chứ có ăn cắp nữa cũng chả làm gì được nhau. ( ờ ! )

Thật tội nghiệp cho quốc hội vì vẫn rất “ngoan” , không phản ứng gì và tội nghiệp cho ông phó…cối vì cái não trạng và lối hành xử kiểu tổ cha pháp luật như vậy.

MXD