Ảnh: Internet. Minh họa
Bạn đá chân: “Này. Con bé trong quầy mê cậu quá trời luôn”. Hả?............Kín đáo theo dõi, quả nhiên thấy cô này liếc trộm mình mấy lần thật. Hình sự nhỉ.
Được lát, cô đến bên: “Xin lỗi, Chúa nhật trước nữa, anh…..à chú, cũng đến café ở đây?”….. Ừ, đã sao?.... “Dạ, không sao nhưng chú ngồi bàn nào?”. Ngồi bàn nào liên quan gì, ai mà nhớ. “Hỏi thật, hôm đó chú có gọi đánh giầy?”....
À………..Ra vậy. 2 tuần rồi kể từ hôm bị thằng đánh giầy “ẵm” mất đôi giầy mới. Nhắc lại, giờ vẫn tiếc và “a cay” dân Quảng xương....
Sau khi con bé “xác định” đúng “đối tượng” liền quay lại quầy, xách ra cái túi nilon: “Nó ngồi đây 2 hôm rồi. Chiều qua nó đem đôi giầy này nhờ cháu tìm trả lại cho chú, Nó tả chú: “Như thế, như thế” vậy mà đúng. Từ hôm bị công an “hốt” về quê, nó giải nghệ, không đi đánh giầy nữa.
MXD
Ước gì Thủ tướng là người ở Quãng Xương.
Trả lờiXóa