Entry 01/8/11
Cô con gái đọc blog của chồng mẹ rồi bảo: Bố nên thi thoảng cho người đọc “giải lao” chứ blog của bố xem đau đầu lắm. Giật mình vì cái nhận xét này, tớ bụng bảo dạ không khéo nó đúng.
Thôi thì thi thoảng xả xì trét nhể ? Bắt đầu là vài chiện tầm phào thế này.
Ông mặt trời.
Ở lớp mẫu giáo, các cháu đã được làm quen với ông Mặt trời trong các truyện tranh. Đó là một khuân mặt đàn ông tròn trịa, đôn hậu với bộ râu dài và mái tóc hình các lưỡi lửa bao quanh. Cô hỏi: Các cháu có yêu ông Mặt trời không? Có ạ, chúng cháu yêu ông Mặt trời ạ. Thật ra chẳng có đứa nào yêu ông Mặt trời, chẳng đứa nào dám ngắm ông Mặt trời thật cả. Một tình yêu khiên cưỡng hàm chứa sự áp đặt.
Giờ học vẽ, Tý vẽ ông mặt trời rồi tô màu xanh biếc (nó thích thế). Khi trả bài, thầy giáo cho cháu điểm 1 vì đã vẽ ông Mặt trời màu xanh. Việc ước ao ông Mặt trời có màu xanh dịu dàng là không thể. Trong trường sư phạm của chúng ta không đào tạo ra những giáo viên có thể chấp nhận ông mặt trời màu xanh. Các thày không thể hiểu hoặc không muốn hiểu mơ ước của con trẻ cũng nhưng cố đòi hỏi con trẻ phải nghĩ như người lớn nghĩ. Đó là ám ảnh dai dẳng thủa ấu thơ của Tý về thày cô.
Ngộ nhận.
Lên lớp 4, Tý “để ý” con Cúc. Con này nhỏ như cái kẹo nhưng xinh xắn, đặc biệt là có đôi mắt ướt rượt. Nó xao lòng mỗi khi thấy con này nhìn mình, cái nhìn có thể gọi là zì nhể ? à phải gọi là âu yếm. Có đêm, Tý nằm mơ đi chơi với Cúc còi.
Bọn học trò có kiểu gán ghép bạn trai này với bạn gái nọ. Cúc còi được các bạn gán ghép với thằng Đắc phệ. Bề ngoài Tý tỏ ra hưởng ứng với các bạn nhưng bên trong “xót” lắm, nó thầm ước được các bạn ghép nó với Cúc. Không biết có phải mong ước của Tý động lòng Bụt không mà sau đó các bạn lại quay ra gán ghép Tý với Cúc còi. Thực lòng mà nói là Tý thích chí lắm. Nhưng khi được như ý, Tý ta đâm ra xấu hổ không biết tiến thoái ra sao trong chuyện này, trong bụng rất nhớ nhung mà bên ngoài cố tỏ ra xa lánh. Nó không dám thể hiện mình…phải lòng Cúc. Mãi sau, như người ta thường văn hoa là khi phượng đỏ trường, phượng héo rồi phượng có trái, Tý mới biết Cúc còi đâu có mê nó. Cái nhìn “âu yếm” của Cúc là do đôi mắt ướt đó thôi. Con này nhìn ai mà chẳng vậy. Việc này khiến Tý buồn nhớ đến…mấy tuần.
Cái hôn đầu tiên.
Lớn lên đi làm ở xí nghiệp Điện cơ, anh (Cu Tý) lại mê cái Linh cùng tổ bảo trì máy phát điện. Anh tự hỏi hàng nghìn lần hằng đêm rằng không biết Linh có thích anh không? Nụ cười chúm chím hoa đại, cái nhìn sâu thẳm, những cái phát vào lưng khi vui đùa có đủ để cho rằng Linh có cảm tình đặc biệt với Tý ? Kinh nghiệm về mối tình đơn phương hồi lớp 3 với Cúc còi dạy cho anh rằng phải cảnh giác và nên tỉnh táo thủ thế tránh cho mình khỏi bị ngộ nhận mà chuốc lấy khổ đau.
Một lần ca đêm, trong khi cùng Linh bảo trì phần ắc quy của bộ ATS thì mất điện lưới, buồng máy tối om. Tý lập tức nghĩ đến Linh, nghĩ đến nụ cười hoa đại (thực ra là đôi môi mòng mọng) của em Linh đang kề bên trong bóng tối. Tý đứng bất động và tưởng tượng được ôm xiết Linh trong vòng tay. Tý vừa muốn mất điện mãi mãi như thế này và lại muốn có điện ngay đi cho khỏi rơi vào tình trạng lúng túng. Đột nhiên Linh vít cổ anh hôn như muốn nuốt chửng cả đôi môi Tý. Cu cậu chưa kịp định thần để đón nhận và đáp lại nụ hôn nồng nhiệt nên cứ ngay đơ cả người thì Linh đã biến ra ngoài cửa.
Hôm sau, Linh nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo và dửng dưng như chưa từng quen biết. Cô chẳng vui đùa với anh như mọi bận và những cái phát vào lưng cũng chẳng bao giờ có nữa.
Chiếc giỏ hàng mỹ phẩm.
Thùy Chi là một cô nàng xinh xắn ăn mặc khá mốt, gắn mi giả cong veo, bán đồ trang trí nội thất ở Thương xá TAX quận Nhất. Ban đầu Tý không có ý làm quen mà chỉ định mua cái bể cá cảnh nhỏ đem về Hà nội làm quà. Tý đặt tiền rồi tiếp tục thăm thú chỗ này chỗ nọ. Cô bán hàng nhắn tin qua lại với Tý vài lần, chỉ dẫn việc này nọ cho một chàng trai Hà nội vốn lạ lẫm với Sài gòn, một thành phố sôi sùng sục suốt ngày đêm. Bất ngờ, Tý được cô đề nghị làm “gai” ( travel guides ) cho anh vài buổi sau giờ làm, hướng dẫn anh thăm chơi Xè goòng. Một cô gái trẻ xinh xắn, một giọng nói phương Nam đầy âm sắc dịu ngọt làm Tý như uống vài ly rượu mạnh. Anh thấy Sài gòn đẹp quá…Sài gòn đẹp lắm Sài gòn ơi…
3 buổi tối ở thành phố này, Tý thấy mau qua như một giấc mơ.
Tối đầu họ dòng dòng đây đó. Tý chở Thùy Chi bằng chiếc xe máy của cô còn cô ngồi sau líu ríu giới thiệu cho anh phố nầy hẻm nọ, các quán xá đậm đặc hương vị Nam bộ của thành phố. Cô rủ anh vô Nnice Café ở 6 Mạc Đĩnh Chi, bày cho anh cách uống bạc sỉu. Tuy nhiên món cà phê này nhiều sữa ngọt quá làm anh không thấy thú lắm. Khuya, trước khi chia tay cô dẫn anh đi ăn mì Quảng bên Lý Chính Thắng quận 3, vai kề vai rất tình củm. Ở Hà nội, người ta gọi việc đó là yêu đương còn ở đây đơn giản là đi chơi thôi. Họ hẹn gặp tối sau.
Tối thứ 2 họ đi chơi tiếp. Cô dẫn Tý đi quanh quanh rồi rẽ vào thương xá Đại quang minh bên quận 5 mua vài thứ lặt vặt. Anh giành trả tiền hết.
Tối đó về khách sạn, Tý thấy thật vui và lòng nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm một phần vì như đã “trả công” cho cô gái đã giúp anh tìm thấy niềm vui trong những ngày công tác ở đây. Tất cả thật hoàn hảo trừ việc cô gái tỏ ra chê bai chiếc alô lỗi mốt của Tý.
Tối thứ 3 trước hôm ra phi trường Tân Sơn Nhất họ gặp nhau. Ngồi bên ly cà phê xế bên Diamond Plazza, Tý thử nhìn sâu vào mắt cô gái, không phải để đọc suy nghĩ của cô mà là tìm trong đó sự bí ẩn lạ lùng của tình cảm một cô gái phương Nam. Cô luôn cười và bây giờ cũng vậy, lúc nào cũng vui như miễn nhiễm với mọi nỗi buồn. Đã dạn dĩ hơn cái ngày xưa vụng dại, Tý chủ động hôn cô. Có lẽ chưa có cái hôn nào để lại một dư vị lạ lùng như thế trong đời anh.
Tối đó Thùy Chi đưa Tý vào trung tâm thương mại Diamond.
Cô dung dẻ khắp các quầy hàng và như tất cả các cô gái khác khi vô siêu thị, cô xà vào các quầy mỹ phẩm và lựa một mớ tú lụ cho vô giỏ. Liếc cái bảng giá nhỏ nhắn nhưng có cái đuôi nhiều con số không rất bự thì Tý ngất ngây…như bị cảm nắng. Anh thầm kiểm xem cái bóp trong túi quần mình có chừng bao nhiêu và hoảng lên khi chắc chắn rằng nó chỉ thỏa mãn được chừng 1/10 cái giỏ hàng kia.
Việc sau đấy rất khó nói nhưng chỉ biết rằng Tý đã kiếm cớ ra khỏi siêu thị trong trạng thái tinh thần rất là…khủng hoảng.
Là một chàng trai tử tế được nuôi dạy trong một gia đình tử tế và sống trong một môi trường xã hội ở Thủ đô nói chung là khá…tử tế, Tý luôn muốn sống sao cho tròn trịa. Dù không nhiều tiền nhưng ở đâu cũng vậy, anh giành phần thanh toán khi đi cùng bạn gái một cách vô điều kiện. Với anh việc móc ví trả tiền là điều dĩ nhiên. Cách hành xử ấy làm cô gái Xè goòng rất chịu. Nhưng lần này…e hèm…
Thoát ra phố, Tý kêu Taxi về và làm một giấc mà không bị cái hôn hồi tối dằn vặt. Anh cũng không quên tắt nguồn chiếc alô.
Sớm hôm sau đang ăn bánh mì bít tết quán Hỏa Diệm Sơn, 41 Võ Văn Tần và chờ xe cơ quan đón ra phi trường Tân Sơn Nhất, Tý giật nảy mình tá hỏa khi thấy cô nàng Thùy Chi xuất hiện. Chưa kịp định thần để ứng phó, anh đã thấy cô líu ríu cười nói hồ hởi như chưa từng biết đến “sự kiện” ở Diamond Plaza tối qua. Cô nói đến chia tay anh sớm để còn kịp giờ làm. Trước khi nhảy lên con DD đỏ cổ lỗ, cô đưa cho anh gói quà và dặn nhớ “Đừng bao giờ quên sạc pin để mất liên lạc anh nhé”.
Trong gói quà nhỏ là một chiếc điện thoại đời mới khá to tiền. Có nhẽ nó còn to tiền bằng cả cái giỏ hàng mỹ phẩm tối qua.
MXD