Trần Mạnh Hảo
Bấy giờ có ông phú hộ miền Vĩnh Yên tên là Có Cung sinh được
quý tử tên là Có Cầu khôn ngoan dĩnh ngộ ma quỷ còn ghen tị. Có Cầu năm 16 tuồi
đã đậu trạng nguyên khoa thi nói dối cấp quốc gia, được nhà vua trọng dụng, ban
nhiều gấm vóc lụa là, gái đẹp rượu ngon khôn xiết kể…
Có Cầu biết nhà vua khoái uống mật ong nên lập ngay “Hội
nuôi ong” thu hút hàng vạn hội viên, đặng cung cấp mật ong thứ thật cho vua.
Vua khoái khẩu, bèn phong cho Có Cầu giữ chức chủ tịch “Hội nuôi ong” vĩnh viễn.
Một hôm, có kẻ ghen ghét Có Cầu tâu gian rằng : Có Cầu đang toan Lập “Hội nuôi
ong tay áo”, đặng âm mưu làm phản. Vua bèn tính chặt đầu Có Cầu, nhưng khi gọi
y vào triều, Có Cầu tuy “ mặt như chàm đổ, mình dường giẽ run” vẫn dẻo miệng, giỏi
đánh đáo lưỡi, xin với vua thay tiêu chí “Hội nuôi ong” từng ghi là “tổ chức xã
hội nghề nghiệp” nay ghi cho đúng hơn : rằng : “Hội nuôi ong là tổ chức chính
trị xã hội nghề nghiệp’’… tuyên thệ ngàn
đời hội viên hội nuôi ong trung thành với nền chính trị nhà Tiền Lê…
Thế là các hội bạn, như “ Hội nuôi vẹt”, “ Hội nuôi bướm”, “
Hội gái làng chơi”, “ Hội đa thê”, “ Hội bàn đèn”, “ Hội gãi háng” ( thơ Thanh
Thảo)… sợ xám mặt, tất cả đều theo gương “ Hội nuôi ong” của chủ tịch Có Cầu mà
chua thêm từ “chính trị” lên trước từ “xã hội nghề nghiệp” cho đẹp lòng vua; ví
như “Hội làng chơi” thì tiêu chí ghi : “ Hội làng chơi là một tổ chức chính trị
xã hội nghề nghiệp…”
Năm ấy, chủ tịch Có Cầu hứng chí bèn tổ chức cuộc thi cho
mọi hội viên “Hội nuôi ong” và bàn dân thiên hạ các hội khác, rằng ai tham gia
viết một cuốn sách khảo cứu về ong hay nhất, sẽ được trọng thưởng giải nhất 20
ngàn quan tiền, giải nhì tặng thưởng 10 ngàn quan tiền và sẽ được gọi là nhà
ong học hay tiến sĩ con ong. Có học giả hội viên “Hội nuôi bướm” tên là Phó Văn
Chiến viết cuốn “ Bướm luận” cực hay gửi qua Hội nuôi ong dự thi. Thế quái nào
cuốn “ Bướm luận” viết hay quá, khiến các quan chấm thi giải “ Ong luận” mờ mắt
không còn biết đấy là ong hay bướm nữa, bèn cho cuốn viết về Bướm trúng giải
thưởng cuộc thi về ong, làm dư luận khắp nước bất bình phản đối về vụ lạc đề
này…
Từ chuyện cuốn “ Bướm
luận” được giải trong cuộc thi viết về loài ong đến nay kể đã hơn 900 năm rồi,
ai dè đầu năm 2013 này, chuyện lộn sàn ong với bướm lại xảy ra, khiến kẻ viết
bài này thất kinh viết tiếp rằng…
Đầu tháng 01- 2013, Hội nhà văn Việt Nam do ông Nguyễn Hữu
Thỉnh làm chủ tịch ( hình như ông sẽ làm chủ tịch Hội này suốt đời) tuyên bố
rằng cuốn : “Đa cực và điểm đến” ( NXB Hội Nhà Văn -2012) đã được số phiếu
tuyệt đối ban Sơ khảo và chung khảo , trúng giải thưởng cao nhất năm 2012 của Hội;
Ban sơ khảo và chung khảo bỏ phiếu 100% cho cuốn này của Văn Chinh gồm 18 vị
sau :
DANH SÁCH 9 THÀNH VIÊN HỘI ĐỒNG LÝ LUẬN
PHÊ BÌNH LÀM NHIỆM VỤ SƠ KHẢO:
1- Nhà thơ, nhà LLPB LÊ THÀNH NGHỊ
2- Nhà LLPB DƯƠNG TRỌNG DẬT
3- Nhà LLPB NGUYỄN ĐĂNG ĐIỆP
4- Nhà LLPB TRỊNH BÁ ĐĨNH
5- Nhà LLPB HỒ THẾ HÀ
6- Nhà LLPB MAI QUỐC LIÊN
7- Nhà LLPB CHU VĂN SƠN
8- Nhà LLPB TRẦN ĐÌNH SỬ
9- Nhà LLPB LƯU KHÁNH THƠ
DANH SÁCH 9 ỦY VIÊN BAN CHẤP HÀNH LÀM NHIỆM
VỤ CHUNG KHẢO NĂM 2012:
1)- Nhà thơ Hữu Thỉnh
2)- Nhà văn Nguyễn Trí Huân
3)- Nhà LLPB Lê Quang Trang
4)- Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
5)- Nhà LLPB Phan Trọng Thưởng
6)- Nhà văn Đào Thắng
7)- Nhà văn Đình Kính
8)- Nhà thơ Văn Công Hùng
9)- Nhà văn Vũ Hồng
http://vanangiang.vnweblogs.com/post/22434/401382
31 bài viết trong tập : “ Đa cực và điểm đến” của Văn Chinh
lạ thay, chưa thể gọi là những bài lý luận phê bình văn học đích thực được vì
nó thiếu tính sáng tạo, thiếu tính phát hiện, thiếu chất văn, thiếu tính khái
quát, lại tỏ ra khá sai lạc nhiều kiến thức, ngay cả chuyện câu cú hành văn vẫn
còn nhiều sai sót.
Văn Chinh trước khi về hưu là một nhà báo chuyên về trang
văn hóa văn nghệ. Những bài báo viết ra để lấp chỗ trống cho trang văn hóa văn
nghệ về đề tài văn học được Văn Chinh tập hợp lại in ra thành cuốn sách này.
Đâu phải cứ viết về đề tài văn học thì đều thành tác phẩm
văn học. Nếu như thế thì hàng nghìn cuốn sách của các GS.TS. văn học từ năm
1954 do các đại giáo sư : Đặng Thái Mai, Huỳnh Lý, Lê Trí Viễn, Hoàng Như Mai,
Nguyễn Văn Hạnh, Trần Thanh Đạm, Bùi Duy Tân, Nguyễn Đình Chú, Nguyễn Đăng
Mạnh, Phan Cự Đệ, Hà Minh Đức, Trần Đình Sử, Phương Lựu…viết đều là những tác phẩm văn học ở thể loại lý
luận phê bình văn học cả ư ?
Trong những người soạn sách giáo khoa văn học Việt Nam trong
thế kỷ 20, chỉ có cuốn “ Việt Nam văn học sử yếu” ( 1941) của GS. Dương Quảng
Hàm xứng đáng được coi là một tác phẩm văn học. Ngoài ra, hàng trăm cuốn sách
giáo khoa văn, các sách dạy học văn, bình văn của các vị GS. kể trên chưa có
cuốn nào đáng được gọi là tác phẩm văn học cả. Ngay cả khi trao cho các vị trên
giải thưởng Hồ Chí Minh hay giải thưởng nhà nước về công trình khoa học cũng
còn chưa xứng đáng; vì các vị hầu hết đều là những nhà sai học, viết ra nhiều
luận điểm phi khoa học…mà kẻ viết bài này trong gần 20 năm đã viết gần 300 bài
báo để phê bình các đại giáo sư văn học và các đại tiến sĩ văn học khác…
Xin quý độc giả vào công cụ tìm kiếm http://google.com đánh tên bài viết của chúng tôi
: “ GS. Hà Minh Đức được sắp được hai giải thưởng Hồ Chí Minh về một công trình
không phải khoa học, cũng không phải văn học” để có bằng cứ chứng minh.
Ngay cả một Viện văn học hiện do GS.TS. Nguyễn Đăng Điệp (
thành viên ban sơ khảo Hội đồng lý luận phê bình Hội nhà văn VN) làm viện
trưởng cũng chưa hiểu được ngữ nghĩa từ “Văn học” mà gọi một viện làm nhiệm vụ
nghiên cứu văn học là “Viện văn học”. Xin xem bài của chúng tôi qua công cụ tìm
kiếm http:// google.com :” “Thư ngỏ của Trần Mạnh Hảo gửi Viện
trưởng viện văn học”
Cuốn sách “ Đa cực và điểm đến” này của Văn Chinh thực ra
chỉ là một cuốn sách ở thể loại báo chí, tuyệt nhiên chưa phải là cuốn sách của
môn lý luận phê bình văn học, để đến nỗi trong “ Báo cáo tổng kết lễ trao giải
thưởng văn học Hội nhà văn Việt Nam 2012”, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều phó chủ
tịch Hội nhà văn kiêm CHỦ SOÁI TRƯỜNG THƠ TÂN CON CÓC VIỆT NAM chém gió những
lời tụng ca về cuốn sách trên của Văn Chinh bằng như sau :
“Đa cực và điểm đến của nhà văn Văn Chinh là cách nhìn của một nhà văn với đời
sống văn học Việt Nam
đương đại. Cách viết phê bình của một người trực tiếp sáng tác mà cụ thể ở đây
là Văn Chinh luôn tìm cách ra sát đường biên hoặc vượt ra ngoài đường biên của
lý lẽ nhiều lúc khô cứng để chạm vài những vùng mờ tối của văn bản. Chính cách
này đã giúp cho người đọc có cơ hội lọt được vào những vùng mờ tối của con
người nhà văn hay vùng mờ tối của văn bản nghệ thuật.”
Chính ra cuốn “ Đa cực và điểm đến” của Văn Chinh phải để
cho Hội nhà báo Việt Nam
xét giải thưởng vì nó ở thê loại báo chí, tuyệt nhiên không thể gọi nó là thể
loại phê bình văn học được.
Cho hay, việc trông gà hóa cuốc tưởng là việc nói chơi, ai
dè các hội đồng, các ban chung khảo giải thưởng văn học của ban lãnh đạo Hội
nhà văn vì trình độ quá yếu kém, lại bị hội chứng mờ mắt vì vinh quang, trông
ong lại tưởng bướm, nhìn sách ở thể loại báo chí lại nhầm là sách ở thể loại
văn học nên đã trao giải thưởng nhầm ơi là nhầm cho Văn Chinh, từ nhà báo tò te
thành là lý luận phê bình văn học hàng đầu củ Hội…he he he…
Nhân đây, Trần Mạnh Hảo tôi xin lấy hết niềm can đảm của một
con cáy mà khuyên anh Hữu Thỉnh rằng : trước tết, anh Thỉnh cần mua vài chục
trứng gà con so, thêm buồng cau đẹp, bỏ vào cái làn mây đem đến nhà nữ sĩ Y Ban
( một nhà báo giỏi và một nhà văn khá giỏi) biếu bà ấy, xin mời bà ấy ra giêng
thương Hội mà bớt chút thì giờ, bỏ ra hai tiếng đồng hồ, đế giảng cho Hội đồng
lý luận phê bình văn học và Ban chung khảo giải thưởng văn học của Hội 2012 biết
VĂN và BÁO khác nhau ra sao nhé, thưa anh Thỉnh .,.
Sài Gòn 03-02-2013
Trần Mạnh Hảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét