Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

BỮA ĂN CHỐN ĐỊA NGỤC VÀ THIÊN ĐƯỜNG

mai xuân dũng 29/11/2010
Người nơi trần thế nghe dân gian kể lại rằng Địa ngục là nơi tang thương. Ở đó chỉ có lửa đốt, vạc dầu, gông cùm và đầy rẫy khí cụ để ma quỷ róc thịt chặt xương, nướng xác phạm nhân. Khắp chốn âm ty vang rền tiếng kêu khóc, gào thét đau đớn của những kẻ bị khảo đả.
Có kẻ thắc mắc vậy người đời cúng giỗ cho thân nhân dưới âm đủ thứ từ nhà lầu xe hơi để vui thú điền viên cho đến tiền, vàng mà tiêu pha, mâm cao cỗ đầy mà thụ hưởng thì họ hưởng thế nào?
Cũng không thấy sách nào chép lại để biết được bữa ăn âm phủ ra sao.
Thật may có người không những xuống được Địa ngục mà còn lên cả Thiên đường để chứng kiến bữa ăn của cả hai nơi đặng so sánh sự sinh hoạt của dân chúng hai xứ này.
Thì ra, sinh hoạt nơi Địa phủ đâu có tệ. Trên bàn ăn bày la liệt gà ngon luộc vàng rộm, canh mọc, măng miến nghi ngút thơm lừng, rượu tây rượu ta đủ cả. Hoa quả tươi chất ngất và thuốc lá thơm bóc sẵn chờ các phạm nhân đánh chén xong thì tráng miệng.
Hỡi ôi, có điều ở đây, các phạm nhân bị tháo khớp, dao dĩa, thìa đũa đều được buộc chặt vào bàn tay nên không có cách nào gắp đút thức ăn vào miệng được. Đồ ăn vung vãi khắp nơi mà chịu đói. Kẻ nào cũng gày giơ xương. Khùng lên vì tức giận và bất mãn, họ dùng dao dĩa để đâm chém nhau. Mỗi bữa ăn là mỗi lần xung sát đẫm máu kinh hồn.
Hôm sau người này lên Thiên đường cũng vào bữa ăn. Thật ra bàn ăn chốn Thiên đường đâu phải mâm cao cỗ đầy hơn Địa ngục. Dân chúng ở đây cũng giống như dưới Địa ngục ở chỗ mọi người không tự lấy thức ăn đưa lên miệng mình được. Nhưng thay vì tranh cướp nhau đồ ăn và chăm chăm gắp cho mình, họ gắp thức ăn đưa vào miệng người khác và nói những lời mời mọc êm tai nên cuối cùng ai cũng được ăn uống đầy đủ.
Thì ra Thiên đường và Địa ngục chỉ khác nhau ở mỗi chỗ đó.
mai xuân dũng

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

MÁY BAY BÀ GIÀ

mai xuân dũng 26/11/

                                                                      “…Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…”

Khi dan díu với một phụ nữ hơn mình quá nhiều tuổi thì rõ chả hay hớm gì. Nhưng nếu đó là tình yêu đích thực thì lại là chuyện khác.
Theo giấy khai sinh, thiếu đúng 10 ngày thì em chào đời trước tôi 10 năm. Nói trắng phớ ra như mấy thằng bạn khôn ngoan là “khi cụ ý lên học cấp II thì mày vẫn phải quấn tã và ngậm ti mẹ”. Chúng dùng “ bộc phá” mạnh như vậy cốt là để “đánh sập” tình cảm của tôi với em. Nhưng lối đánh công kiên như vậy không dễ làm nhụt chí của tôi vì tôi có “gien” giống bố.
Ông cụ tôi là người vô thần, bởi ông là đảng viên cộng sản năm 45. Cụ không tin có Thần, Phật hoặc Chúa Trời. Những dịp nhà có giỗ tết, khi cỗ bàn, hương khói đã tươm tất mẹ tôi giục: “Bố nó khấn xin các cụ để hạ mâm cho các con nó ăn cơm đi” thì bố miễn cưỡng chắp tay, đứng trước hai bức truyền thần ông bà nội tôi treo trên vách và xuỵt xoạt rất chiếu lệ. Bố là người yêu quý ông bà nội nhưng tin tưởng ở ông râu xồm và ông hói đầu hơn. Đó là lý tưởng của cụ.
Tôi là lớp người khác, phép biện chứng của ông râu xồm cho tôi thấy triết thuyết đó nghe kêu boong boong rất hay nhưng thực tế những gì đệ tử của ông đem lại là niêu đất vỡ cho đại bộ phận giai cấp của ông và chỉ có một số những kẻ cơ hội trong cái giai cấp thất học ấy trèo lên cổ đồng chí mình  và trở thành các ông trùm tư bản đời mới nhưng suy đồi hơn về phẩm chất đạo đức và kém cỏi hơn về văn hóa làm người.
Tuy nhiên, tư duy một thời của bố truyền vào máu tôi nên dù ít dù nhiều tôi vẫn thường ngờ vực tình cảm của tôi một cách…biện chứng để chống lại chủ thuyết cho rằng “mọi việc” là tại số.
Trở lại chuyện của tôi. Dù hôm nay không là hôm qua, dù đã xa nhưng tôi vẫn cảm ơn Giời đã cho tôi những ngày ở bên em.
Buổi đầu, không, đúng ra là ngày đầu tiên biết nhau, tình cảnh của hai chúng tôi hơi bị éo le chứ không như các cuộc tình mộng thị mơ khác.
Lần đó tôi được em…cầm chân thay vì cầm tay. Về sau, em có nói lại là khi đánh lái sang phía phải để tránh một chiếc taxi chạy ẩu ngược chiều chợt thấy chiếc Matiz bị kênh lên phía ghế phụ và nghe tiếng xe máy đổ rầm một cái thì biết ngay là mình đã chẹt vào ai đó. Em vội nhảy xuống và thấy ngay tôi đang nằm sóng xoài dưới đất, một chân bị kẹt dưới bánh ô tô, bánh sau xe máy văng lên hè. Em cầm ống chân tôi lôi ra khỏi gầm xe nhưng không được vì bàn chân vẫn vướng cái lốp. Người đi đường lập tức xúm xít lại đông như kiến nhưng chỉ để xem giống như họ vẫn thường xem chọi gà hoặc cờ tướng ăn tiền. Một người bộ hành và ba bốn thanh niên đang ngồi hàng nước liền xúm vào đẩy chiếc xe tiến lên và lôi tôi lên hè. Em lại cầm chân tôi lần nữa, không giấu nổi vẻ hoảng hốt:
-         Trời ơi, anh đau lắm không, vịn vào vai để tôi đưa anh đi viện nhé?
Lúc đó tuy rất cáu nhưng khi thấy thái độ hoảng hốt của cô ấy tôi thấy dịu hẳn cơn nóng. Tôi thủng thẳng rằng:
-         Không sao, muỗi đốt gỗ thôi mà.
Tôi kéo ống quần cái chân trái bị ô tô cán để lộ một đoạn Inox sáng choang xem nó có bị bẹp ở đâu không. Đó là cái chân giả của tôi.
Một người phì cười rồi y như đám đông bị lây ngáp vậy, mọi người thi nhau cười sằng sặc rồi giải tán.
Sau đó ít ngày, chúng tôi gặp nhau lần thứ 2 và đỡ “kịch tính” hơn lần đầu, tức là giống các cuộc tình trong những cuốn tiểu thuyết lá cải. Cũng có cà phê thơm nồng nàn, cũng có ánh sáng đèn mầu với nhạc du dương. Nhưng thực chất đó đơn giản là một cuộc gặp gỡ thông thường để giải quyết vướng mắc vụ va chạm hôm nào. Nhưng nhưng theo tôi, đó là cuộc gặp gỡ có hậu.
Gia cảnh của em khi đó có một đứa con gái lên 6 và là gái chồng chết khi mới 29. Đến nay đã qua ba mùa chim bay đi tránh rét em vẫn không gần gũi người đàn ông nào. Nghe kể, thấy những kỉ niệm về người chồng của em vẫn cứ như là chuyện của ngày hôm qua. Em kể rằng anh ý đẹp trai, cao như cầu thủ bóng rổ. Khi bạn cơ quan đến nhà chơi hỏi “ông xã đâu” thì em chỏ vào nhà tắm đang phát ra tiếng dội nước ào ào và bảo “ông xã đang rửa xương”. Mọi người ngớ ra, em giải thích rằng “anh ấy cao mét tám nhưng nặng có 53 ký lô thì là rửa xương chứ tắm táp gì ạ”. Ai cũng cười ồ. “Chị chàng nói chuyện có duyên thật”.
Còn tôi kể về những trận đánh đẫm máu trên cao điểm 1030, Si cà lá tại biên giới phía bắc chống Tàu. Rồi chuyện tôi được kết nạp Đảng tại trận địa lúc 23 giờ đêm ngày 29 tháng 5 năm 1984 và bị phi pháo Tàu bắn trúng công sự làm dập nát chân trái ngay trong trận đánh trưa hôm đó ra sao. Trung đội chết hết không còn ai, mình tôi với cái chân nát bấy lê lết trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh về phía chân đồi tìm con suối để uống nước. Những ai bị thương mới biết người bị mất máu khát nước khủng khiếp đến mức nào. May mắn, tôi được đơn vị lên chi viện thuộc BB83 cáng về hậu cứ khi đang mê man bất tỉnh. Lần đó thần chết chê tôi chưa đủ tuổi. Chả hiểu chuyện tôi lộ cộ như thế mà bỗng dưng bất giác em cầm hai bàn tay tôi vuốt ve nhẹ nhàng trong những ngón tay mềm ấm. Chỉ tiếc là trong đôi mắt của em, tôi đọc được vẻ bao dung thương cảm chứ không phải âu yếm. Có lẽ tôi bị sét đánh từ giờ phút đó. Biết nói sao khi giai mới hai mươi ba tuổi, thèm khát yêu và vòng tay của một người phụ nữ, huống chi em là người phụ nữ rất đẹp (dẫu đã từng có chồng). Đột nhiên cái hôn đầu tiên trong đời tôi lại đặt lên những ngón tay dịu dàng ấy. Tôi chỉ dám thế…Em gỡ tay ra nhưng lại vuốt tóc tôi, xoa nhẹ lên môi như cố tình để tôi hôn lên những ngón tay thon của em.
Về sau khi kể về đoạn đời đã qua của em không biết sao tự nhiên tôi thấy buồn và hình như ghen bóng ghen gió với người đã khuất. Thật là vô lối.
Từ đó, lộ trình thường nhật của tôi trước khi đi làm hoặc chiều về lại qua dãy phố có hàng cây sao cao lớn. Nơi đó có ngôi nhà của em. Đó là một lộ trình vòng vèo rất mua đường.
Con gái nàng quấn tôi. Hai chú cháu thật sự thân nhau. Em bảo
-         Cái Bông nhớn tôi sẽ gả cho anh đó. Anh chờ được không nào.
-         Tôi chờ hai mẹ con.
-         Anh nói nghiêm túc đi
-         Tôi là lính mà, chị thấy tôi không có đùa.
Tôi rất cáu vì câu tếu táo ấy của em nhưng đó cũng là cơ hội để tôi nói một cách nghiêm túc, ngầm bày tỏ lòng mình. Một câu nói đáng lẽ như bây giờ người ta dễ dàng nói “anh yêu em”.
Mất một thời gian khá lâu, chúng tôi chỉ có thể nói trống không với nhau. Điều đó cản trở tôi có thể gần gũi em hơn và có lẽ người ấy cũng vậy. Hóa ra chuyện xưng hô ban đầu thật là phức tạp và quan trọng, đôi khi nó quyết định cả một số phận. Chúng tôi hiểu những gì xảy ra qua ánh mắt nhau nhưng thật khó khăn mở lời. Đã lâu mà tình cảm của hai đứa không tiến triển gì hơn.
Chỉ khi một lần bé Bông vắng nhà, em vòng tay ôm tôi từ phía sau thì mọi chuyện lập tức ngoặt sang một phía khác. Trong gian bếp chật hẹp toàn mùi hành tỏi chúng tôi hôn nhau thật lâu. Tôi ngủ lại nhà em và đêm đó là lần ái ân đầu tiên của tôi với một người phụ nữ. Sau lần đó, chúng tôi như con nghiện vật thuốc, tuần nào không gặp nhau không chịu nổi.
Điều khó hiểu là em thích nói chuyện xã hội, chuyện công việc hơn là nói về chuyện của hai đứa. Em luôn lảng tránh khi tôi nói về tương lai.
Một lần khi tôi ngỏ lời yêu thì em lặng thinh, kéo tôi vào lòng hết vò mái tóc rồi nhìn sâu vào mắt tôi hồi lâu.
-         Chúng ta không sống cùng nhau được, anh hiểu không. Lấy nhau, chúng ta không có hạnh phúc đâu.
-         Em yêu anh, đúng không nào, còn anh, em là mối tình đầu của anh. Anh yêu em và anh sẽ làm cho em hạnh phúc, anh hứa đấy. Bông sẽ là con anh, anh cũng yêu quý nó như nó quý mến anh.
-         Anh còn trẻ lắm. Thời gian sẽ làm cho anh thay đổi, anh phải hiểu em. Em yêu anh lắm và em không muốn mất tình yêu này, vì vậy nếu để còn là của nhau anh hãy đừng gặp em nữa vì ở bên nhau hàng ngày chúng mình không thể đem lại những điều tốt đẹp cho nhau đâu, em biết mà, về chuyện này em hiểu hơn anh…
Mãi về sau này tôi mới thấy em có lý. Khi đã lấy vợ tôi đã nhìn thấy, đã khám phá những lối đi bí ẩn ngoắt ngoéo, oái oăm của tình yêu trong hôn nhân.
Lời của người viết.
Tôi đã có lần được anh bạn này dẫn đến chơi nhà “người ấy”. Chị vẫn ở với cô con gái tên Bông. Nay cháu đang học năm cuối Học viện ngoại giao. Có lẽ cô bé giống bố hơn và lấy được ở mẹ nét đẹp của đôi mắt. Nói thật tình, kể cả khi còn trẻ, trừ đôi mắt ra, chắc chị cũng không được…xinh gái lắm. Tuy nhiên, khi chuyện trò, tôi cảm nhận được ở chị một người đàn bà tốt bụng và đầy nghị lực.
mai xuân dũng

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

AI ĐÁNH ĐĨ?


NGUYỄN TRỌNG TẠO: Lướt blog thấy đời sống muôn màu. Đọc phóng sự Ai đánh đĩ thấy nhớ Vũ Trọng Phụng, dù thời đại đã đổi thay, nhưng chuyện đời thường lặp lại hình trôn ốc. Đây là câu chuyện những “nhân vật” trẻ của thời nay, với một thứ ngôn ngữ nhiều tiếng lóng “đếch thấy trong từ điển”. Và cách ăn chơi thì cũng lắm thứ “niu”. Dưới đây là 3/11 kỳ đã được đăng trên blog của dungmb64.

Ảnh trên Internet
MAI XUÂN DŨNG
Kì 1. Nó là ai?
Nó hút mắt trai vì vẻ nhí nhảnh xinh tươi. Nó hút mắt các dê già vì thoáng cái các cụ biết… gái trinh. Nói thật nó không xinh. Chỉ sáng nước. Nó ăn mặc, của đáng tội bắt mắt. Nghĩa là chỗ nào đáng cong, nó cong. Chỗ nào cần nở, nó nở. Chỗ nào cần hở, nó hở tí, loáng thoáng, không nhiều. Da trắng, môi đỏ, mắt tít mù. Mỗi tội lối ăn mặc, thoa kem biết ngay G quê. Thế mới chết…mệt. Mốt mà. Xưa cụ Nguyễn Bính còn mê “hương đồng gió nội”. Các a giành càng thích, với kinh nghiệm tình trường, liếc cái các cụ biết ngay của này còn hương, đủ nhụy. Còn nó, không biết nó có biết ai nghĩ gì về nó không?
Nó có thói quen ăn đêm, thức khuya, dậy  muộn. Ăn sáng: tầm 11 giờ trưa, ăn trưa: tập tầm vông hôm thì có hôm thì không. (quan trọng gì chuyện ăn). Ăn tối 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng hôm sau, lên giường….còn tùy. Ngủ dậy, vớ cái alô màu hồng, khởi động nguồn. Xong, bấm thia lia, nghía nghía, soi soi, thỉnh thoảng mỉm cười xinh, thỉnh thoảng  “thằng hâm” xong lại “thằng dở hơi”. Cũng có khi lập tức nháy máy, chờ gọi lại…À, máy này nó xài gói dịch vụ MCA ( missed call alert). Xong thủ tục này nó lấy máy khác trên nóc tủ bấm phát rồi alô cho ai đó. Nghe buôn biết ngay chở dưa lê về quê. Nổ có khi hàng giờ. Khiếp thế chứ. Sá gì cước alô, Hà nội dễ kiếm tiền. Mà cũng phải thể hiện tí.
Hôm nay nó vừa nháy máy chờ đến cả phút không có nhạc báo quen. Nó thần người. Kém tươi. Lại nháy số khác. Lần này chưa đến giây máy đã rung nảy lên. Liếc số nó làu nhàu
- Em đây, anh đang ở đâu? đêm qua gọi em hả?… vậy hả….ừ…ừ…rồi…Cái gì…Bi giờ á? chả biết ăn cái gì, anh ơi… hôm nay sao mệt thế không biết…vâng thế cũng được, em thích ăn gì nhẹ nhẹ thôi. rồi…rồi…Ôkê.
Nghe cái từ “ơi” của nó rõ lẳng. Đ… thằng trai nào cầm lòng được… cho tiền luôn. Thật đấy.
Ra khỏi phòng tắm nó thơm như quả táo tây. Có nhẽ thơm da thơm thịt con gái chứ ba cái cục xà bông siêu thị đâu thơm thế (!) Không biết ở quê thế nào chứ so mặt bằng chung G quê sống ở thành phố sành điệu hơn G Hà nhiều nếu so ở cấp độ popular chứ “cao đẳng” không dám. Ví dụ:  chưa biết xịn hay nhái nhưng đồ phải mốt. Gucci không hiệu nhưng chắc 100% Quảng Tây chứ không có chuyện hàng chợ Thành công hay Ngã tư sở. Đã Donce Gabana thì phải Thợ nhuộm chứ không có chuyện mua chợ Hàng Da. Mẹ khỉ, kể gì, mua đồ các anh móc ví trả mà còn mừng hú. ( May quá nó đòi shoping Viet Tower , TrangTien Plaza hay Vin com Tower chết mẹ luôn). Đã thế đồ thay ra giặt rũ không  xả Comfort không mặc. Ra đường không có lông mi giả dán mắt không ra. Thiếu cơm ăn, cam uống chịu được, thiếu son… chết còn hơn. Kể thế cho biết nó cũng có giá chứ không phải “hàng”. Đang cài hàng móc Triumf mầu phấn hồng sau lưng (nó nghiện màu hồng) cho cặp tuyết lê đang vừa độ thì nghe độp độp độp. Ai gõ cửa vậy? “ ai đấy chờ nhé”….Cuống con cào cào, xỏ đôi chân dài trắng nõn vào cái quần jean xong, cài hàng cúc ngực chưa hết cửa đã mở. Trời. Anh…Nó điếng người…
Kì 2. Khúc mi giáng trưởng.Thức cổ điển 
Hôm trước đang dở chuyện nó xúng xính xiêm y đi ăn trưa với 1 giai thì có người gõ cửa rồi không chờ chủ nhà ra mở mà đường đột bước vào. Nó giật thót thật. Phôn không nhấc máy đến khi hẹn giai đi ăn thì thù lù hiện ra. Phải thằng khác thì nô bờ rốp lầm (tiếng Anh của nó ọ ẹ  nhìu thằng thít ra trò). Nhưng đây lại là…! Nói lại tí cái vụ này, xưa nay với trăm thằng nó xanh rờn vào mũi “việc gì phải thích, càng việc gì phải iu các anh, các anh iu thì iu, em còn đầu lâu mới iu anh”.  Nó nói thật đấy. Nó chưa yêu ai. Có chăng chỉ thinh thích thôi. Nói trăm thằng là không có ngoa. Này nhé: sáng cà phê với một anh. Ăn trưa anh khác. Ăn tối lại anh khác. Nó phân bổ đều đều ai cũng có phần. Một tuần không có để anh nào được ban phát hai lần. Phục trí nhớ của nó. Các anh tuần / lần thòm thèm quá. Nghĩa là chỉ có cầm tay vuốt má là tốp, không hơn. Càng a kay. Nghe đâu các đấng hay chữ nói Tình iu cho đói nó sống. No bội thực chết ngay ngẫm đúng ra phết. Nó không đọc  cũng như không biết câu này nhưng hành động đúng i cheng. Cho đói để nó cồn cào. Nếu đói mà chết cho chết luôn. Thiếu gì giai ở cái thế giới mông mênh là…Hà nội. Nếu đói mà vẫn sống, mà còn mãnh liệt hơn, mà mỗi lần gặp gỡ thấy tăng trưởng tình củm là tín hiệu lành. Thế nào là tăng trưởng tình củm? Từ này đừng vào VDict kiếm mất thời gian. Từ điển tiếng Việt không có nốt, các bác bên Bách khoa toàn thư hoặc Vietlex chỗ Hàng Bún thì còn lâu mới theo kịp chúng nó để nhặt “từ niu”. Một lần anh (tức là cái thằng nó có nhiều tình củm nhất) nghe nó giải thít: Tăng trưởng tình củm cấp độ one: hoa tươi để cửa. Le vờ two: cho đi chơi chợ. Le vờ  three: shoping. Ầy, nó cứ xanh rờn như thế thành ra các trai không gét hay khó chịu được vì nó hồn nhiên quá, không uốn éo gì. Chân thành tạo ra tình củm. Tình củm tạo ra hiện vật (có khi là hiện kim í chứ). Nó không bao giờ bóng gió tiền nong. Dứt khoát không. Nhưng có lần anh đến chơi nhà để quên ví tiền có đâu đôi triệu nó lấy tiêu sạch sẽ trong một chiều đi chợ. Chẳng đợi anh alô nó phôn ngay báo hung tin rằng nó đã gấp chuyển hiện kim thành mấy cái hiện vật rồi. Hi hi. Sang tháng, chính nó lại alô rủ anh cà phê, mở bóp rút hai củ trả sòng phẳng. Lại xanh rờn vào mũi: “không nhận coi như hết quan hệ, không lằng nhằng tiền nong”. Biết nó không đùa, anh phải nhận lại. Nể quá, phục lăn lóc, càng mê lăn lóc. Mấy chân dài có  thương hiệu dám thua nó ở cái tính hồn nhiên thơ thới như vậy. Cá tính nhỉ?
Nói tí về anh. Người Hà xịn. Không phải đại gia nhưng nhà có điều kiện. “Nhà có điều kiện” là nhóm từ chỉ người có tiềm lực. Anh đi công tác nhiều, sử xự tây học. Chơi có nét. Hào hoa văn hóa. Điềm tĩnh, nhỏ nhẹ. 100% có số đào hoa, gái xếp hàng chạy theo rồng rắn lên mây. Anh chúa gét gái công sở. Trình đương nhiên các em có. Cao là khác. Nhưng giời cho cái này lấy mất cái kia. Tinh thông thì không ngây thơ. Sâu sắc thôi hồn nhiên. Khỉ thế. Trai nào không thích gái hồn nhiên? 101% đều thích. Cái thời đàn ông chạy chậm như bây giờ, gái giỏi ế hết. Thạc sỹ ư: ế. Tiến sỹ ư: coi như mãi làm gái già trừ phi lấy được chồng trước khi công thành danh toại. (các chị em nhỡ dại đọc cái entry này có khi phải nghĩ ngợi tí đấy. Đây ít đùa. Quay lại chuyện về anh Hà nội này cái đã. (Suýt lạc đề). Đang nói anh “ nhà có điều kiện” nên chơi chơi đẹp. Các dịp sinh nhật gái cơ quan anh chẳng khi nào quên hoa tươi + gói quà nho nhỏ nhưng đầy hàm ý. Quý hóa ở chỗ  luôn có hoa sớm nhất. Chị em nào ở xa cũng yên tâm đi, bên điện hoa đem đến tận nơi kèm pốt cạc cũng của điện hoa nhưng nội dung anh đọc cho ghi phân ưu, à quên phân trần với các lý do hợp tình, phải lý. Nói chung là tính anh Chin Su với chị em. Nhưng chỉ thế. Dừng. Không ong bướm phun châu nhả ngọc gì hết. Lại càng không bờm xơm. Vậy nên nói chị em tít thò lò rồng rắn lên mây vì anh cũng là phải chăng thôi. Đấy. Làm gì mà nó chẳng “thinh thích”. Nói trắng ra trong sâu thăm thẳm…của nó là hòn mê. Bảo làm sao hôm nay thấy anh vào nhà nó chả thót cả người.
 Liếc từ đầu đến chân nó một phát, anh lờ đi coi như không thấy khuân viên ngực non trễ tràng mấy hàng khuy mở, anh lạnh lùng
- Chào em, xin lỗi nhé làm phiền em không?
- Sao anh không nhấc máy em gọi?
- Trên đường không thích nghe.
- Quá đáng.
- Em chuẩn bị đi chơi?
- Thôi có hẹn cứ đi đi đừng để ai đó chờ.
- Không.
Anh rót nước ra hai cốc rồi cầm một cốc uống cạn như cố dằn cái gì xuống.
Nó tắt nguồn cái alô hồng. “Anh uống nước vậy là anh còn quyến luyến. anh rót ra hai cốc vậy anh không dám làm già”. Nó thoáng nghĩ rất nhanh và bỏ thủ chuyển sang công.
Anh bước ra cửa. Kệ. Anh khép cửa. Mặc. Tiếng bước chân xuống cầu thang xa dần. Lúc đó nó mới mở cửa ra gọi xuống
-Anh lên ngay.
- Thôi có gì gọi cho anh sau. Chúc vui nhé.
- Lên ngay em nhờ. Xem lại cho em cái ổ điện đã.
- Để mai có gì anh qua sửa.
- Anh lên đây, lên đi, em xin…Ổ không có điện làm sao làm bài.
Lên đến cửa anh bị nó lôi tuột vào cạnh bàn máy tính nhưng là để đẩy anh kềnh xuống giường. Nó chồm lên anh cắn chí chóe. Rồi là cuốn lấy nhau. Nhưng cũng chỉ mươi phút nó chồm dậy cười như nắc nẻ, lau mặt chải đầu rủ anh đi ăn vì “em cứ đói là đau bụng”. Nó hơi vén cái áo để hở cái rốn xinh và khoang bụng dang dồn dập thở “ đau đây này anh”.
Anh lại uống nước như để dằn cái gì xuống. Bảo rồi, anh là người điềm đạm.
Hôm nay anh quyết định. Quyết định đấy. Anh rủ nó đi ăn chơi.
Ôi, mấy tay sành sỏi Sài gòn ơi đừng có nghĩ Hà nội là chẳng có chó gì để chơi. Bé cái nhầm rồi. Hà nội không có những Maxim quận nhất, không có Monaco bên quận ba tàu, cũng không có hí vũ trường náo động như Planet Europa nhưng có khối chỗ để các chú Sài đầu chĩa 3 mầu phải rung động. nào Let’s go…em iu.
Kì 3: Ăn chơi Hà thành
Là kẻ kín như thùng không nắp mà anh lại quyết định đưa nó đi ăn chơi chỗ đông người là thế nào? Một con bé cứ cho là xinh xắn đi nhưng đâu phải chân dài tới nách. Một con bé véo von như sơn ca nhưng vẫn lạc điệu ở vài nốt thăng giáng thông thường. Nói chuyện một lúc lòi đuôi nhà quê ra. Sao vậy. Tại sao nay anh chơi lố thế? Từ từ sẽ biết.
Hôm nay Dương Sài gòn bay ra chả có việc gì ngoài việc cung phụng anh. Thằng này cao ráo, đầu vuốt gel Ý lởm chởm. Hào hoa. Nó có kiểu cười đặc biệt thật. Lúc hứng chí nó đột nhiên mở miệng cười há há rồi cũng đột ngột tắt lặng như nhạc công vừa tung một nhát dùi lên nắp Cymbal kêu cheng một phát rồi lất tay chụp lại cho tắt thanh. Nhất là đôi mắt của nó. Đám đầu bò choai khiếp thằng này ở cái nhìn. Khi nghiêm túc cũng như tán láo nó không nhìn ai bao giờ. Chỉ thoáng ai đó thật tinh mắt mới chụp được đôi lần tia mắt phóng vút ra như dao đâm, chớp cái thu lại. Đấy là tướng người khó lường. Vậy thôi chứ nó xởi lởi, tiêu rộng. Biết người biết ta. Hồ sơ thằng này anh đọc nhiều. Ba đào lắm.
Một thằng được đẻ rơi đẻ rụng trên nương ngô ở Mù cang chải, mẹ nó cắt rốn bằng cật nứa, lớn lên nhờ mèn mén và nước suối rừng thì chảo thắng cố là tiệc tùng linh đình nơi chợ huyện. Cũng chẳng khác là bao với một thằng miền xuôi  bán đất ruộng mà có được con BMW đời sâu hoắm coi mình như đang trên đỉnh phù vân. Thương thay cái đám nhân quần bảy chục phần trăm là kiếp khốn khó khi bỏ mèn mén chuyển dịch cơ cấu bữa ăn sang cơm thấy lâng lâng làm sao. Anh cay đắng lắm. Bởi anh cũng trong đám nhân quần kia tuy rằng số phận cho anh sinh thành trong một gia đình “có điều kiện”. Cuộc đời cho anh bay nhảy dẫu rằng vẫn có sợi dây mềm mại buộc nơi cổ chân. Chao cánh trên các ngọn cây anh nhìn thấy đồng xanh cùng hoa với bướm nên biết mình từng thấp lè tè đến đâu.
Trong đám bạn bè, Dương Sài gòn hiểu anh. Biết nhau muộn nhưng thân. Anh cứu nó khi thằng này đã tra chân vào cùm. Án tại hồ sơ. Nhưng hồ sơ là cái gì chứ? Mẹ kiếp, là giấy lộn khi muốn. Và khi không muốn hồ sơ là minh chứng hùng hồn cho công lý. Hồ sơ cho anh tự do cũng như có thể dắt tay anh ra Cầu ngà. Thằng Dương quá nể sợ anh. Nhưng chỉ phần nhỏ là  chuyện ân tình. Nó ngán vì anh chơi tay trên. Anh cứu nó đâu vì tiền. Chỉ vì một câu nói phải giữ lời thôi. Thằng giang hồ này khi thoát nạn tạ ơn bằng cả xấp bạc xanh và nó nhận được cái tát tóe đom đóm. Anh lạnh lùng đạp nó ra cửa. Nhưng thằng này không tin vào tai nó khi nghe anh bảo rằng:
-        Cút mẹ mày đi, nếu có gặp tao đem cặp Chivas chai sứ là đủ nghe chưa.
Đúng là thằng điên. Cái xấp bạc xanh kia mua được cả chục thùng Martel chai dẹt. Không thể tin nổi. Hì hì.
Thằng này biết sao được. Anh chẳng buồn kể với ai vụ cứu nó anh suýt tong luôn sự nghiệp. Lúc đó anh mà nhận chục củ thôi thì kể như anh cũng khó toàn. Lưới trời lồng lộng chim bay sao thoát. Muốn hoành hành trong đời ư ? thì làm thằng đan lưới hoặc chí ít là thằng quăng lưới. Anh không phải thằng quăng lưới. Anh là lưới. Anh không chết vì ngư ông chỉ muốn vá lưới thôi.
Rủ được anh đến King thằng Dương mừng lắm. Nó muốn làm anh vui. Khi màn điện tử vũ trường chớp chớp lời chào bằng 3 thứ ngữ Anh, Hoa, Việt: “Chào mừng Mr Dương đến từ Sài gòn” thì thằng này cau mặt khều nhân viên tới trịnh trọng hướng về anh và nó  như kiểu giới thiệu các minh tinh và rít răng: “ bảo thằng quản lý tắt mẹ nó đi, tao đi cùng đại ca và chị đây, chúng mày đưa tên tao lên đó làm gì”. Đi cùng anh, chưa bao giờ nó thấy anh được thổi như thế. Nó ríu cả chân. Tuy nó là gái tinh khôn nhưng vẫn là gái quê có đến vũ trường bao giờ. Lại thấy Dương Sài gòn trọng thị như vậy nó phục anh quá đi…
Thật là một đêm hoành tráng với nó.
Và giờ đây không thể về nhà khi đã quá khuya, anh đưa nó vào khách sạn lấy một phòng tầng 3 nhỏ nhắn nhưng tiện nghi.
Anh lôi cái HP presario trong xe ra cho nó nghe nhạc. Nhưng nó đâu thiết nghe ngóng gì nữa khi đã bị các thùng loa vài nghìn wat đập cho thiếu điều thủng lỗ nhĩ chỗ vũ trường. Nó muốn hiểu anh thôi.
…Bông hoa quý nếu hoa cũng biết
Vết thương gì đã xé lòng tôi
Thì lệ hoa đã hóa lệ tôi rồi
Đễ chữa lành nỗi đau tôi chịu đựng…
(Heirich Heine)
…Người như anh mà cũng hâm hâm thế sao chứ? Thơ với thẩn. À thơ của ai đây…Heirich Heine… Tay này là ai nhỉ? Không bít có phải cái tay người Ca na đa giỏi tiếng ta lại sành ăn thịt chó mắm tôm không nhỉ…
Trong lúc anh tắm, nó di chuột mò mẫm vào Documents và nghĩ ngợi lan man như thế. Trong đầu của nó không có chỗ cho thơ hay bất kì cái gì na ná như thơ. Đơn giản không phải vì nó yêu ghét gì cái bộ mônnghệ thuật cao vọt này mà vì cái đầu xinh xắn nhưng bé bỏng của nó đầy ắp các thứ khác mất rồi. Cái từnghệ thuật cao vọt là từ của nó. Cũng là từ niu đấy. Tìm tòi lục lọi trong cả mớ đó không có gì làm nó hứng thú. Chán.
Trong phòng tắm. Anh xối nước ào ào cứ như cố tình để tiếng động ướt át vọng ra. Tiếng anh vỗ nước, đập khăn tắm ràn rạt. “Trường sơn ơi, trên đường ta qua không một dấu chân người, có chú nai vàng dương đôi tai ngơ ngác”. Nai bây giờ không tập trung để xem Documents của anh. Nai lắng nghe vô thức.Đâu đó là tiếng nhịp đập bản năng của xanh thẳm rừng đại ngàn. Nó bồn chồn. Mong anh mau tắm xong để ra với nó. Từ tâm thức của con gái nó thấy nổi gai gà. Bất an. Thảng thốt. Ôi chao là giằng xé. Anh ơi đừng ra, em không chịu nổi đâu anh. Nó cấu vào tai. Khi bối rối nó hay làm thế. Rồi anh bước ra với tấm khăn tắm quấn ngang bụng. Da láng mướt hồng hào. Cái cơ thể cường tráng như thu hồn nó, lại như dọa dẫm. Anh… Nó như nghẹn thở. Anh đến bên vuốt tóc nó vỗ về như ra dấu: yên lòng nhé em…
Đêm King club hai đứa trải qua những phút  mê cuồng siêu thoát với âm thanh Hip và hương vị Hennessy thanh tao có khói gỗ sồi và tinh khiết rượu cất từ nho Eau-de-vie.
Cùng bàn, Dương  cười với nó thân tình. Thằng này lặng lẽ chăm chút anh và nó. Cả ba cũng chẳng chuyện trò gì. Vũ trường không phải chat room. Nó là cái vòi rượu khổng lồ và cái máy hút bạc.
Thông lệ,các bàn ở King bầy sẵn Remy Martin VSOP. Dương búng một Promotion Girl phụ trách Zone kêu Hennessy. Em bé Pro ghé sát má Dương “chút” gió kêu như chuột “Remy đi anh, Hennessy là kẻ thù của em, em muốn làm em anh mà, chiều em nhé anh”. Dương vuốt nhẹ lưng em bé nhưng giọng lạnh tanh: No. Hennessy.  X.O for me, right now? Anh thoáng cười “thằng chó này học tiếng Anh bao giờ mà hôm nay hót khá quá”. Bé pro xinh như mộng. Chân dài thẳng tắp váy leo teo buông che vừa vặn cái mông. Ui chà. Nó thấy ngợp quá. Nó thấy mình bé tẹo tèo teo. “Con chuồn chuồn quê kệch ơi, ở đây mày là cái gì. Mày đáng bằng cái móng tay sơn điệu của con bé pro này không?”. Bản năng tự trọng khiến nó ngồi thẳng lưng lên. Căng cứng. Tay để xuôi hai bên gối kiêu hãnh như đại bàng con bị tổn thương. Lòng như lửa đốt. Nó như muốn hét tướng lên và cũng muốn chui xuống gầm bàn. Đột nhiên anh cầm tay nó bóp nhè nhẹ. Anh thế đó luôn thấu hiểu. Âm thanh dance-DJ làm nó tức ngực, tai lùng bùng muốn ngất. Bé Pro tháp tùng quản lý tới cho biết Remy đã bao đồ uống ở đây, quý anh, quý chị dùng tạm, sau 23 giờ xin được tiếp riêng Hen. Dương nhấc máy bấm phát. Một phút có Senior ra xin lỗi và một bé khác uyển chuyển trong bộ đồng phục Remy bưng khay bày ra một Hen dẹt XO và ghé tai anh xoa xuýt mà nó chỉ nhận thức được giai điệu mà không bắt được lời.
Đêm vũ trường với nó là đêm mê cuồng thực sự. Nó thấy mình bay bổng,bồng bềnh vì rượu và vì hãnh diện. Váng vất vì rượu nhưng nó vẫn nhớ lúc anh vào toillet, Dương còn thơm phớt lên má nó. Nó rùng mình lo lắng nhưng rượu mạnh làm nó mau trấn tĩnh. Lạ lùng hương vị Sài gòn với hàng ria con kiến đầy nam tính…
Bây giờ anh đang đối diện với nó. Đồng hồ treo tường chỉ 2 giờ sáng. Đêm Hà thành nồng nàn lọt qua khe cửa là hoa sữa…Không biết sao hương hoa đêm làm nó dịu đi cảm giác rực cháy của rượu mạnh. Mùi hương thức tỉnh bình yên, tĩnh lặng, quyến rũ nhưng thanh khiết. Bất giác nó co mình như mèo con. Hàng móng vuốt non nớt xòe ra ứng phó. Nó kéo tà áo như kiểm tra cái thắt lưng còn đó hay không?
Còn kì 4 – kì 11. 
http://vn.360plus.yahoo.com/dungmb64

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

ĂN CƠM NHÀ ĐIỂM BÁO "LỀ PHẢI"

mai xuân dũng 23/11/2010.
Sau Đại lễ 1000 năm Thăng long, Gạo, thịt, rau cỏ, thuốc men là những thứ thiết yếu của dân chúng gia cấp công nông cứ bảo nhau bay lên, bay lên mãi theo cụ rồng, cụ Thánh gióng thăng thiên cả. Người nhiều chữ thánh hiền thì gọi là Vật giá leo thang và giải thích rằng: Cứ yên tâm, Chính phủ đã bơm ra hàng trăm tỷ bạc để “bình ổn” thị trường còn đám dân đen quen dùng từ ngày xưa là Lạm phát. Cũng chả biết dùng chữ gì cho đúng nữa chỉ thấy rằng chữ “bình ổn” là “chữ mới” lại nghe hay hay.
Đấy là chuyện chữ nghĩa chứ thực tế ra chợ đụng vào cái gì cũng thấy “Thăng Long” tuốt. Thôi thì tằn tiện cái chữ, không mua báo nữa để dành tiền mua gạo với thuốc chữa bệnh cho con.
Thấy bỏ thuốc lá các cháu nó mừng, nhưng thấy bố bỏ báo, chúng bèn dạy cho cách xem báo trên mạng, gọi là In tơ Nét. Cũng đỡ tiền báo giấy. May quá.
Thường ngày xem Việt nam nét cũng đủ tin nhưng từ hôm qua thấy Việt nam nét “tịt ngóm”. Các cháu bảo: “Trang này bị hác cờ sờ gáy”. Thế mới ác.
Bảo con cho xem báo Đảng, Chính phủ thì chúng nó bảo “báo ý có ma nó xem”. Việt nam nét ngóm rồi thì ma cũng xem. Thế là nó “chiều”.

Đảng cộng sản điện tử này:
(Có lẽ việc bảo vệ hổ sẽ là sự nghiệp của toàn dân?)
Báo Chính phủ điện tử này.
Bài nổi bật:
Ngày chất vấn đầu tiên: Cử tri thêm tin vào Cơ quan quyền lực cao nhất
(Từ xưa đến nay ai mà chả biết Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, người ta nói “nghị gật” là nói vớ vỉn. Gật là gật thế nào?...Nhể ?)
 (Chinhphu.vn) - Cách điều hành của chủ tọa, không khí chất vấn và trả lời chất vấn trong ngày đầu
tiên hôm nay đã nhận được ý kiến đồng tình, phấn khởi của cử tri cả nước.
(Đã có kết quả Thăm dò dư luận chưa nhể? Các pác nào biết chỉ cho em xem với)
Dự án bauxite Tây Nguyên: Công nghệ tiên tiến nhất hiện nay
(Công nghệ này là công nghệ Tàu mà. Làm gì chả cao, cao vọt ý chứ)
7:08 PM, 22/11/2010
(Chinhphu.vn) – Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường cho biết, Việt Nam lựa chọn công nghệ tiên tiến vào hàng bậc nhất thế giới cho dự án bauxite Tây Nguyên trong khi công nghệ Hungary áp dụng từ năm 1942.

Báo Quân đội nhân dân đây:
Giả danh nữ cảnh sát để lừa đảo.
 QĐND-Công an quận Đống Đa, Hà Nội vừa tạm giữ đối tượng Trần Thị Hồng Nhung, 20 tuổi, hộ khẩu thường trú tại Lạng Sơn về hành vi giả danh cán bộ công an, lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.
Báo Công an nhân dân.
Nữ sinh "tẩn" nhau giữa phố
( Chữ “tẩn nhau” của báo công an nhân dân dùng “đắt” quá !
09:15:00 27/04/2009
Được 2 "chị đại" huấn luyện kỹ và luôn kè sát bên cạnh, 2 cô nữ sinh với khuôn mặt hùng hổ lao vào đấm đá, túm quật nhau lăn đùng dưới đất trước sự chứng kiến la ó, cổ vũ của gần trăm học sinh khác.
Báo An ninh Thủ đô.
"Nữ cảnh sát" rởm và những cú "lừa tình" ngoạn mục
(ANTĐ) - Sắm một bộ quân phục công an với hàm thượng sỹ, Nhung làm quen với nhiều học viên cảnh sát, bộ đội đặt quan hệ tình cảm để lừa tình, tiền. Ngày 22/11, Công an quận Đống Đa, Hà Nội cho biết đang tạm giữ Trần Thị Hồng Nhung (20 tuổi, ở Lạng Sơn) để làm rõ hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.
Báo Lao động.
Giả làm công an để lừa đảo
Thứ Hai, 22.11.2010 | 13:08 (GMT + 7)
(LĐO) - Với khuôn mặt dễ coi, giọng nói nhẹ nhàng, mọa danh là cảnh sát, đối tượng Trần Thị Hồng Nhung đã cho không ít học viên, cán bộ công an vào “tròng”

Báo Hà nội mới:
Nữ cảnh sát rởm giăng 'lưới tình' 
Nhiều học viên cảnh sát đã mất tiền, xe máy khi "sập bẫy tình ái" của cô gái giả danh cán bộ Tổng cục xây dựng lực lượng, Bộ Công an.

Túm lại tin hót nhất là tin “lừa tình”, tin nổi bật nhất là tin nữ sinh “tẩn nhau”.
Ờ mà sao chuyện các bạn hác cờ đánh chiếm, xóa sổ báo Việt nam nét không thấy báo “lề phải” đăng lên nhỉ?
Cánh xe ôm đưa ra mấy khả năng:
Một là: Các báo “lề phải” sợ hác cờ. (Đưa tin không cẩn thận nó giận, đánh chiếm luôn cả các báo “lề phải thì chết)
Hai là: Báo “lề phải” không sợ nhưng cứ “để yên xem sao”. Việc này chưa quan hệ đến ta. (Hồi còn mồ ma bác Mao đã từng dạy: Ngươi chưa động đến ta thì ta chưa động đến ngươi).
Ba là: Báo “lề phải” lờ đi vì các bạn hác cờ ý là “con cháu” trong nhà các báo “lề phải” chăng?. (Nếu thế thì Nguy hiểm quá)
Bốn là: Báo “lề phải” buộc phải lờ đi vì các hác cờ là “bạn thân”, nói ra xấu chàng hổ ai. (ngạn ngữ nói: cho tôi biết bạn chơi với ai, tôi sẽ nói bạn là người thế nào. Còn một câu thành ngữ Việt nam là: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã).
Năm là: (cái này là nghĩ vu vơ thôi chứ chắc chả phải) Các hác cờ làm theo lệnh của “bố” các báo “lề phải”.
Chịu.
Mai xuân dũng

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

CÁI GÌ QUÝ NHẤT ?


Đức Phật đản một lần về quê hương tại Đại điện Lâm Tỳ Ni thuộc nước Ca Tỳ La Vệ. Là đấng bất sinh bất diệt trong cõi vô thường, không gì qua được ngài. Vậy nên khi chú nhện cái nhỏ bé đang chăng tơ nơi nóc chính điện thì Ngài không nhìn mà đã biết ngay. Ngài cất tiếng:
-         Ngươi chăng tơ ở đây có biết phạm vào điều gì không?
-         Thưa, không phạm điều gì. Nghe vậy Ngài nói:
-         Ngươi phạm tội sát sinh, muôn loài đều có mạng sống, ngươi chăng tơ bắt côn trùng, sát sinh là một tội, lại làm việc đó nơi chí thiêng lại phạm tội lớn thứ 2. Ngươi có biết cái gì quý nhất trên cõi nhân sinh chăng?
-         Thưa, trên đời cái quý nhất là cái Không bao giờ đạt tới.
-         Ngươi sai rồi, Ta cho ngươi thời gian mà nghĩ kĩ lại rồi hãy trả lời ta.
Đức Phật mỉm cười bỏ ra ngoài. 100 năm sau Ngài quay lại hỏi Nhện:
-         Ngươi có biết cái gì quý nhất trên cõi nhân sinh chăng?
-         Thưa, trên đời cái quý nhất là cái Không bao giờ đạt tới.
Nhện vẫn khẳng khái trả lời như vậy.
Biết Nhện ương ngạnh, Ngài hóa sinh cho Nhện trở thành một thiếu nữ đầu thai nơi quyền thế. Lớn lên, Nhện xinh đẹp tựa Kiều giáng thế, da trắng như ngà, mắt âu yếm hơn bồ câu, tóc nâu xoăn uốn lượn buông dài thả qua bầu ngực căng tròn hớ hênh, xuống tận cáo eo ong và cặp mông cong tớn. Nàng vận chiếc áo ngắn hở rún xinh xinh như một câu hỏi ngây thơ. Đôi chân dài hàng cây lô mếch bó căng trong chiếc quần Jean Levi”s cạp trễ như vô tình hở chút mông nõn nà chọc ghẹo. Vai đeo túi Louis Vuitton tôn thêm đôi cánh tay trần thon và làn da mượt tựa Siulk Vạn Phúc.
Tuổi xì tin lại mỡ màng như cây giò Ước lễ mới vớt. Bảo làm sao mà chả lắm kẻ ngó nhòm. Đức Phật sắp đặt cho Nhện gian díu cùng một đại quan đầu tỉnh dọc ngang một cõi biên thùy. Rồi chuyện vỡ lở, quan lớn khéo léo triệt nọc miệng lưỡi thế gian theo cách người quân tử là đưa nàng vào nơi phục hồi nhân phẩm hầu tu luyện thành một công dân tốt mà người đời quen gọi là nhà…Tờ u tu huyền. Không hiểu vì lý do gì, dạo ấy nhiều người lạ đột nhiên đến thăm hỏi, ghi chép, chụp hình rất nhiều. Nhện thấy muôn phần lo lắng. Rồi nỗi lo thành sự thực khi một đêm có mấy kẻ mở khóa nhà Tờ u tu huyền, bịt mồm nàng, tròng thòng lọng tết bằng cái quần của nàng phơi hôm trước (đột nhiên bốc hơi) vào cổ nàng treo lên trần nhà. Trong cơn hấp hối nàng bỗng thấy mình trở thành con nhện đang chăng tơ nơi chính điện tại Lâm Tì Ni, lại thấy Đức Phật hiện ra hỏi:
-         Ngươi có biết cái gì quý nhất trên cõi nhân sinh chăng?
Nàng càng giẫy rụa cố bám víu vào sự sống mỏng manh tựa sương khói bay lên lơ lửng và chợt nghĩ rằng: “Thưa Đức Chí tôn cái quý nhất trên cõi nhân sinh này chắc  là cuộc sống mà thôi”.
Xích lô tui xem đến đây chợt nhớ chuyện năm ngoái, khi chiếc Air Bus của hàng hàng không US Airways vừ cất cánh, không may va vào đàn ngỗng trời làm hỏng động cơ. Phi công buộc phải cho máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống sông Hudson. Tất cả 154 hành khách trên phi cơ được cứu sống. Truyền thông toàn thế giới đã phải viết rằng: “Đây là chuyện thần thoại của thế kỉ 21”. Theo dõi cuốn phim tài liệu được ghi lại từ nhiều nguồn, từ nhiều clip khác nhau và qua lời tự thuật của các nhân chứng trên chuyến bay người ta biết được nhiều điều đáng suy nghĩ. Cơ trưởng đã làm hết cách để phi cơ đáp xuống mặt sông, cố chọn lấy 1/1000.000 cơ hội sống cho hành khách. Ông là người bình tĩnh ra lệnh cho mọi người thắt dây an toàn và chuẩn bị tư thế tốt nhất cho vụ va chạm. Các tiếp viên xinh đẹp biết cái chết chắc chắn đang đến gần nhưng vẫn cố gắng giúp hành khách mọi việc trong phận sự của mình. Những người như cơ trưởng và các tiếp viên đã là tấm gương để 154 hành khách sắp vĩnh biệt cuộc sống không rơi vào hoảng loạn. Họ ngẹn ngào gửi tin nhắn vĩnh biệt cho người thân.
Thật kì diệu khi chiếc Air Bus lướt trên mặt sông như một con tàu rồi dừng lại mà không bị vỡ nát. Mọi người lại đối diện với cái chết lần nữa: Chết đuối trong dòng nước xiết lạnh 2 độ của con sông Hudson.
Người xem trên sông và trên bờ lại chứng kiến các đội cứu hộ bằng Cano tiếp cận chiếc phi cơ chỉ chưa đầy 15 phút, một kỉ lục về thời gian đươc thiết lập! Chưa hết, các cảnh sát tuần tra bằng trực thăng không ngần ngại lao từ trên máy bay xuống sông để cứu những người đang sắp chết chìm khi thoát ra khỏi phi cơ. Đặc biệt, Cơ trưởng sau khi giúp mọi người thoát hiểm chấp nhận là người cuối cùng rời chiếc máy bay đã bắt đầu chìm xuống nước.
Khi được phỏng vấn về chuyến bay kinh dị này, hầu hết hành khách đều có cảm giác đã được sống lại đến 3 lần trong đời. Họ đều có chung một cảm nghĩ rằng: Cuộc sống là đáng quý nhất. Họ biết và họ tận hưởng cuộc sống bằng tất cả trái tim và khối óc. Họ biết cần sống cho đáng sống như những người phi công, những tiếp viên, những cảnh sát lao mình từ máy bay xuống nước. Hãy sống cho hôm nay, chỉ hiện tại mới là đáng kể vì không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Sống như thế, mỗi cái hôn của ngày hôm nay khác hẳn những cái hôn hời hợt của ngày hôm qua.
Entry này viết vì không xem được buổi tường thuật trực tiếp phiên chất vấn của Quốc hội với vài vị thành viên Chính phủ. Những dịp này sóng Tivi hay bị “quá tải” hay sao đó nên tín hiệu cứ bị cắt hoài. Chán bác VTV quá rồi.

Mai xuân dũng

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

XÍCH LÔ NÓI CHIỆN Ô TÔ

Mai xuân dũng 21/11/2010
Việc “quả Titanic Việt nam” bị xì nồi hơi, chả “xin phép” ai cứ tự nhiên chìm lỉm kéo xuống đáy biển cơ man nào là tiền tỷ. Rõ là chuyện tan cửa nát nhà của bách tính vốn đã nghèo mạt, nghèo xác. Không biết ông Chính phủ có thương dân mà hiểu cho nỗi khổ của những người đã đói ăn mà còn phải è cổ đóng thuế cho mấy cha tập đoàn kinh tế Nhà nước phá phách không đây.
Chắc chắn quan chức Chính phủ không phải lo cơm áo gạo tiền chứ đại bộ phận dân chúng vẫn đang cơ cực lắm, ăn chưa no áo chưa lành đâu. Từng ấy tiền thất thoát với ai vô cảm mới dửng dưng chứ là người tử tế ai mà chả xót. Chả trách, bác Thuyết đại biểu Quốc hội nói một câu thật đau rằng số “bạc” của Chính phủ (thực ra là của toàn dân) vì cái vụ Vinashin mà coi như mất cắp số tiền bằng thu nhập của cả một tỉnh trong 100 năm (với điều kiện toàn dân tỉnh đó không được ăn tiêu gì, may sắm gì (nghĩa là quần rách hở truym ra thì chịu khó lấy cái lá sen mà đậy vào). Rồi các bà các chị từ nay không được đi khám y tế cho đến ngày lên nóc tủ (nếu có nghi ung thư ti hay là ung thư tử cung thì chỉ được coi như viêm xoang thôi). Rồi không được cho các cháu học sinh được đi học, đi xem chớp bóng (loại lành mạnh). Rồi các cụ hưu trí tạm miễn cái khoản lương hưu mà chịu khó vận động cái thân hạc mình mai sắm ống bơ ra ngồi đầu chợ mà kiếm cơm. Và vân vân…Nói chung các nhu cầu phải nhịn tất. Đau quá.
Gần đây bác Thuyết có đề xuất bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng xem dân có còn hòn mê nữa hay chán ngán quan Tể tướng quá rồi.
Phải nói rằng đại biểu Quốc hội mà trực tính như bác Thuyết là hơi bị ít, trời Nam đang buổi tuấn kiệt như sao giữa ngọ, nếu đem ra so gần gần với cỡ bác Thuyết chỉ có bác Bình bên Ủy ban an ninh quốc phòng Quốc hội hoặc bác Huệ chi, bác Quang A hoặc bác Phạm Viết Đào mà thôi. Hiếm có. Rất đáng để nhân dân tin cậy và mến phục.
Nhưng dù sao bác Thuyết cũng là đại biểu Quốc hội còn có quyền miễn trừ (nghĩa là có sợ công an nhưng sợ in ít thôi chứ không như dân. Dân thì sợ công an chết khiếp như đi đêm gặp ma cà rồng là lẽ dĩ nhiên rồi).
Ấy vậy mà có một “anh nhân dân” Cù Huy Hà Vũ cóc biết sợ công an gì cả. Trước đây mấy tháng, Tiến sỹ luật Cù Huy có cù nách Thủ tướng đâu đến hai ba lần gì đó. Mình là người đứng xa ngó ngó mà còn thấy “nhột nhạt” hết cả sống lưng, vậy mà Tiến sỹ Cù vẫn coi như chuyện nhỏ. Chưa biết phải trái mô tê, răng rứa sao nhưng trên đời người như thía quá hiếm, quá hiếm. Anh cu nào bây giờ có nói xấu luật sư họ Cù cũng chỉ là kẻ đâm thuê chém mướn hạ nhân đâu phải người tử tế. Lạ gì thói đời.
Việc Thủ tướng có bực mình hay coi đó chỉ là chuyện bình thường như tương phải có mốc thì không biết, nhưng đám phó thường dân đang nghĩ rằng đã là Thủ tướng nghĩa là đại trượng phu rồi, ai lại đi làm cái chuyện nhỏ nhen tiểu nhân trả thù cá nhân như thế. Trộm nghĩ, chẳng qua là có đứa tiện nhân muốn “chơi” Thủ tướng mà làm cái việc này mà thôi. Bắt tiến sỹ Cù Huy lấy cớ “bênh” Thủ tướng vừa bịt mồm tiến sỹ “Cù” lại khéo léo “chơi” kín Thủ tướng, đúng là một mũi tên hạ được 3 con truym. Chỉ có anh Tàu mới xứng mưu anh hùng xạ điêu như thế.
Quay lại chiện bác Thuyết, bác Bình đại biểu Quốc hội với các bác nhân sỹ có lòng với dân với nước không quản tấm thân ngàn vàng mà nói ra những điều tâm huyết ích nước lợi dân thật đáng muôn phần kính trọng. Nhưng dám nói như vậy là các bác cũng có “chống lưng” chứ dân chúng tôi không có quyền miễn trừ, hở ra là công an đến hỏi thăm là khốn nạn cho vợ con nheo nhóc. Mà công an họ thính lắm. Dân ta từ xưa đến nay vốn khâm phục công an một cây. Đối với các anh, không có việc gì khó, chỉ sợ không dám liều, không có việc gì liều, mọi việc đều có cách chiều.
Ví như vụ công an bắt Tiến sỹ Cù Huy trong khách sạn đó, thật là chấp cả bọn FBI của Mẽo, cả bọn KGB ngày còn mồ ma nước Nga xã hội chủ nghĩa cũng ngả nón bái phục, gọi công an ta là Đại sư phụ. He he.
Gian kế này chỉ cỡ các pác hảo lớ, hảo lớ Hoa nam tình báo cục mới dám so bì. (Hay đó chính là mưu của các pác ý thì không biết). Tất nhiên làm sao mọi việc có thể tròn vành vạnh như quả trứng đà điểu được, việc ghép ảnh ghép ung gì đó là tại cậu đánh máy bên phòng Khoa học hình sự sơ xuất tý thôi. ( Nhưng trong nhà bảo nhau thì phải nói thật, cái vụ cắt dán, ghép nối này lỗi nhiều lần quá, phải rút kinh nghiệm sâu sắc đi cái, không thì mang tiếng lắm, nó là thể diện quốc gia chứ có phải chuyện chơi đâu, hay là các chú cố tình “lỗi” để làm mất mặt Thủ tướng với bác Hồng Anh thì bảo).
Nhưng nói gì thì nói, đúng là trăm dâu đổ đầu Mười tạ. Bác Mười tạ đâu đáng đem ra tùng xẻo như thế. Các cụ mình hay nói thế này: “Nấu mâm cỗ độc một mình tay nem tay chạo, ăn thì ăn cả làng, chả may rớt vung bể nồi, tội lại đổ lên đầu cái thằng tay dao tay thớt, thật chả biết điều. Chưa kể lắm kẻ đã chỉ chờ ăn lại còn phá thối, người ta vừa dóm bếp đã có thằng tổ chức cho người hắt nước. Thật là không biết liêm sỷ để chỗ nào”.
Hôm vừa rồi ngồi chờ khách, ế ẩm quá đọc được bài “Phỏng vấn GS Vũ Khiêu xung quanh vấn đề quyền hạn và trách nhiệm của Chính phủ, Thủ tướng” thấy có đoạn này:
Phóng viên: Giáo sư đánh giá như thế nào về sự điều hành của Chính phủ và của bộ máy Nhà nước từ trên xuống dưới?
Giáo sư Vũ Khiêu: Sự điều hành của Chính phủ vẫn theo tinh thần của mối quan hệ giữa Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ. Cho nên, có thể nói rằng kết quả điều hành của Chính phủ cũng là kết quả chung của mối quan hệ mật thiết giữa Chính phủ với Đảng và Chính phủ với nhân dân. Trong việc quản lý đất nước ngày nay, Thủ tướng là người chịu trách nhiệm chính nhưng Thủ tướng lại là Ủy viên Bộ Chính trị. Đây là một thuận lợi khiến cho Thủ tướng thường xuyên sinh hoạt với Bộ Chính trị, dễ dàng tiếp thu ý kiến tập thể Bộ Chính trị để vận dụng trong lĩnh vực hoạt động của mình. Ngược lại, Bộ Chính trị cũng thường xuyên hiểu được việc làm của Chính phủ. Chính vì thế mà thành quả của Chính phủ cũng có thể coi như là thành quả của Đảng và trách nhiệm của Chính phủ gắn liền với trách nhiệm của Đảng.

Nói các bác bỏ quá cho chứ, xem xong bài phỏng vấn đó, xích lô tôi tự nhiên nhớ ngày trước hễ nhà nào có con gái chửa hoang các cụ lại bảo: “mày là đồ con nhà năm cha ba mẹ” ngẫm ra không thể trách các cụ là ngoa ngoắt.

Mai xuân dũng

RƯỢU SÂM CẦM

Mai xuân dũng 25/8/2010.                                                   


Entry này post hồi tháng 8. Được ngày nghỉ vớt lên coi như rượu hạ thổ cho mình và có bạn đọc chiếu cố ghé thăm thì cùng nhâm nhi chơi.


Khi miên man thăm thú bạn bè trên blog chợt nhớ mùa sâm cầm hồ Tây. Mình tâm sự với bạn rằng bạn ơi, nhớ quá hồ Tây của thời ấu thơ. Con đường đi học có lúc men hồ ì oạp sóng vỗ bờ cỏ. Sớm tinh mơ nghe đám sâm cầm vỗ cánh ào ào một góc hồ bao la phủ đầy sen tu khô xác. Mình lại thở than: sâm cầm ơi, sao nỡ bỏ Hà nội để hồ Tây bây giờ xa vắng bóng chim.


Thủa nhỏ mình thích ngồi một mình bên dệ cỏ ngắm hồ Tây lúc sớm tinh mơ sương còn lãng đãng hoặc hoàng hôn phủ xuống mặt hồ. Hồi đó Hà nội vào cuối thu, tiết heo may làm không khí se lạnh. Hồ sen tàn lá, rục xuống nhũn mềm trong nước thành mùn trở thành thức ăn cho ốc bươu, ốc vặn và lũ trắm cỏ. Phơ phất đung đưa trên mặt nước là vô số cọng sen tu khô đen nhưng trong bầu đài vẫn còn nhiều hạt mẩy. Đó là món ăn cho lũ sâm cầm di thực hồ Tây. 


Danh tài xứ Huế, nhạc sỹ họ Trịnh quả đã nhập hồn đất đế đô với ca khúc Nhớ mùa thu Hà nội:


….Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi.


Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…


Người Hà nội ai mà chả biết câu Cá rô đần Sét, sâm cầm hồ Tây. Sâm cầm đã ăn ngủ nhiều đời trong ca dao như thể loài chim này vốn “hộ khẩu” hồ Tây! Sâm cầm gốc gác xứ Hàn đi tránh rét bay về phương nam lấy vùng hồ Lãng Bạc làm quê hương thứ hai. Vậy nên giống cầm điểu này mới trở nên thân quen đến thế.


Nhiều người lầm tưởng Sâm cầm là họ vịt trời vì chân của chúng có màng như vịt, lại hay lặn ngụp nơi sông hồ. Thật ra chúng thuộc loài gà. 


Có thể Cố nhạc sỹ họ Trịnh không để ý đấy thôi, chẳng ai thấy sâm cầm vỗ cánh bay vào buổi chiều vì giống này mải mê kiếm ăn rất muộn, đêm mới bay về nơi ngủ đêm trên các rặng ổi, rặng trúc bạt ngàn của Nghi tàm và một dải dài những cây bàng Yên Thái. Sáng sớm mới nghe được chúng bay ào ào từ các cành cây xum xuê xuống hồ kiếm ăn.


Cảnh vật hồ Tây dễ làm nao lòng người và dẫn dắt đến những suy tưởng mộng mơ. Chẳng biết văn thơ là gì nhưng mình đã ghép vần cho bài: Hà nội thời mắt biếc, trích lại mấy câu:


….Đêm Yên Thái nghe trời trở rét


Trở mình nghe võng mẹ đưa kẽo kẹt


À ơi…


Thụy Chương, Nghi Tàm, Thạch Khối, Hàng Vôi


Heo may lạnh vẳng khuya chầy giã dó


Mái nâu, ngói cổ


Tiếng rao đêm mấy thuở vọng về


Đi qua cơn mê


Lang thang một mình trong phố


Nghiêng nghiêng nhà đổ


Cơn say


Dốc Tam đa, chợ Bưởi, hồ Tây 


Chồn chân, lặng ngâm hồn trong gió


Khuya tĩnh lặng bao la một mình. Cô đơn quá


Tiếng cuốc kêu thắt lặng ven hồ.


Nhớ nửa hồn phố cổ


Hàng Thiếc Hàng Đồng


Hàng Vải Cửa Đông


Dấu chân trần mẹ dắt con đi học


Cầm trên tay nắm xôi ngô gói lá sen thô mộc


Khắc buốt vào tim.


Và những đêm


Rét ngọt, xếp xô thùng hứng nước cùng em


Ngoài phố vắng


Chỉ có cột đèn đường âm thầm đứng lặng


Đếm bước chân qua.


Lớn rồi em, hết tuổi ngắt cỏ, chọi gà


Ven sông Hồng bẻ trộm ngô, câu cá


Qua cầu Long Biên, vệ đê chơi trận giả


Thả diều vi vu, ngây ngất đến bây giờ.


Mắt tím buồn, nhành vi ô lét em đưa


Ngày giáp tết, bên đường vào Trấn Quốc


Thoảng hương trầm , hương mộc lan thân thuộc


Gói tiếng chuông vào lòng, xếp bút ra đi 


Ngày trở về mới biết phút chia ly


Nhành hoa tím là nhành hoa vĩnh biệt


Vi ô lét


Một thời mắt biếc


Rụng rơi trong chiến tranh…


Mình có thằng bạn tên Thành, nhà ở Nghi Tàm. Một lần đến chơi, hắn bầy mâm rượu ngoài vườn ổi có khoảnh sân rải đá trông ra mặt hồ. Trước, hắn chuyên nghề khoanh đào, quất bên Tứ Liên nay xoay ra kinh doanh Bonsai, cây cảnh. Có tiền, hắn thích rủ anh em uống rượu với cá trắm hồ om ngó sen lá lốt. “Thưởng rượu” là chữ hắn ưa dùng. “Uống rượu” nghe nó tầm thường, chỉ có kẻ sỹ mới biết “thưởng” rượu mà thôi. Mình bảo nó là cao đạo rởm. Uống rượu trận nào, say trận ấy đến độ “thả cá” về hồ thì phí cái chữ “thưởng” đi. 


Thằng này cá tính, rượu không chứa vào chai, uống không dùng chén. Cô bạn đi cùng mình rất ngán khi thấy “Khí cụ” trên chiếu rượu là 2 be sành rượu ngâm và 3 chiếc bát riêu gốm men nâu Bát Tràng. Uống rượu bằng bát là thói quen của dân cư ven Tây hồ xưa. Nghe nói vẫn có nhiều gia đình quanh chùa Báo Ân ở Quảng Bá vẫn giữ thói quen này. 


Nhân nói về chùa Báo Ân cũng phải nói thêm kẻo nhiều người dễ nhầm. Chùa Báo Ân là chùa rất cổ. Tương truyền cao tăng Ngô Ân lúc đầu lập ra am thờ sau mở rộng thành chùa, nằm ở phía tây bắc hồ Dâm Đàm nay là đất Quảng Bá từ những năm 1030. Mãi đến khoảng năm 1835, vua Minh Mạng sắc chỉ đổi tên là chùa Hoằng Ân. Dân cư ở đây có lẽ vì những chuyện đất đổi sao dời như trên nên chẳng gọi chùa là Báo Ân tự, cũng chẳng gọi là Hoằng Ân tự mà gọi luôn là chùa Quảng Bá để khỏi lẫn với chùa Báo Ân ở ven hồ Gươm (nay không còn) hay chùa Báo Ân ở bên Dương Quang Gia Lâm.


Lại nói về thói uống rượu bằng bát, ở Hà nội có lẽ chỉ có dân vùng này. Trong “Tây hồ bát cảnh”, thi nhân Lê Vĩnh Hựu cũng nhắc đến “bến trúc Nghi Tàm, rừng bàng Yên Thái, đàn thề Đồng cổ, Phật say làng Thụy chương sâm cầm rợp bóng”…


Dân 12 làng sành rượu. Ăn cá om Tây hồ phải uống với rượu kẻ Mơ. Rượu kẻ Mơ cất bằng nếp tốt, vị dịu, thơm có tiếng: “Rượu kẻ Mơ, cờ Mộ trạch” mà. Dân làng Thụy chương, Nghi Tàm, Yên Thái rót rượu ra bát cho mùi rượu chan hòa cùng gió, không gian ngát sen và nồng thơm hương nếp. 


Trong hai cái be kia, một be là rượu nếp cái hoa vàng, một be là rượu ngâm sâm cầm. Ngày trước giống nếp cái Hà nội nổi tiếng khắp nơi. Giống này ở đất Thái bình, xứ Thanh hay kể cả Hải Dương cũng không bì được. Nhưng nay người đông, đất chật Hà nội gần như mất giống nếp hạt tròn ngon tuyệt này. Duy có Kinh Môn Hải Dương còn lưu được giống quý. Rượu cất bằng nếp cái hoa vàng cho mùi hương nồng nàn, êm dịu và ngọt hậu vô cùng. Càng uống càng thấy ngon và sảng khoái. Rồi đến độ nào đó sẽ thấy cảm giác phiêu bồng và say lúc nào không hay. Nhà Thành có gần chục chum nếp cái cỡ 50 lít xếp trong hầm nửa chìm nửa nổi đổ đầy trấu được tưới ướt hàng ngày. Rượu đãi bạn quý là loại rượu hạ thổ vài năm. Tôi từng có chục năm làm chủ nhà hàng, rượu tây vài chục loại đã từng dùng thường ngày nhưng thật sự thấy không thú bằng uống loại nếp cái hoa vàng 3 năm hạ thổ, ngồi ven hồ Tây mùa sen đang kì mở nhụy.


Còn một be nữa nhấc lên thấy nặng tay hơn là be ngâm sâm cầm. Đã từ lâu, sâm cầm khiếp sợ Hà nội không lấy hồ Tây làm chỗ trú. Hình bóng sâm cầm chỉ còn là hoài niệm. Nạn xây cất nhà cửa bừa bãi và kinh doanh nhà hàng khách sạn làm sâm cầm tránh hẳn đất đế đô. Giờ các loài chim di trú chỉ bay đến sinh sống ở vùng ngã ba sông Phú Thọ. Những người thích sưu tầm rượu ngâm thường lên trung du tìm mua sâm cầm cắt lấy chân đem sấy khô, ngâm rượu chứ không có chuyện rượu ngâm sâm cầm là giống sâm cầm của hồ Tây đâu. Giống chim quý này khi xưa là sản vật cung tiến vua. Chắc nó quý, bổ như thế và có gốc gác ở xứ nhân sâm Hàn Quốc nên có tên là sâm cầm chăng?

MXD