Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

CHUYỆN PHI CÔNG TRẺ, MÁY BAY BÀ GIÀ


26/7/2012




Câu chuyện dưới đây viết lâu rồi tôi cũng đã quên. Vậy mà nó trở lại khi anh bạn tôi nhắc nhở sau cú điện thoại của tôi thăm hỏi anh và gia đình nhân dịp sắp đến ngày "của anh": 27/7-ngày Thương binh liệt sỹ.
Thôi thì post chuyện cũ thay cho những gì muốn nói hôm nay vì đôi khi chuyện cũ của nhiều năm trước đến nay hình như chưa cũ.


 

                                                                      “…Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…”


Khi dan díu với một phụ nữ hơn mình quá nhiều tuổi thì rõ chả hay hớm gì. Nhưng nếu đó là tình yêu đích thực thì lại là chuyện khác.
Theo giấy khai sinh, thiếu đúng 10 ngày thì em chào đời trước tôi 10 năm. Nói trắng phớ ra như mấy thằng bạn khôn ngoan là “khi cụ ý lên học cấp II thì mày vẫn phải quấn tã và ngậm ti mẹ”. Chúng dùng “ bộc phá” mạnh như vậy cốt là để “đánh sập” tình cảm của tôi với em. Nhưng lối đánh công kiên như vậy không dễ làm nhụt chí của tôi vì tôi có “gien” giống bố.
Ông cụ tôi là người vô thần, bởi ông là đảng viên cộng sản năm 45. Cụ không tin có Thần, Phật hoặc Chúa Trời. Những dịp nhà có giỗ tết, khi cỗ bàn, hương khói đã tươm tất mẹ tôi giục: “Bố nó khấn xin các cụ để hạ mâm cho các con nó ăn cơm đi” thì bố miễn cưỡng chắp tay, đứng trước hai bức truyền thần ông bà nội tôi treo trên vách và xuỵt xoạt rất chiếu lệ. Bố là người yêu quý ông bà nội nhưng tin tưởng ở ông râu xồm và ông hói đầu hơn. Đó là lý tưởng của cụ.
Tôi là lớp người khác, phép biện chứng của ông râu xồm cho tôi thấy triết thuyết đó nghe kêu boong boong rất hay nhưng thực tế những gì đệ tử của ông đem lại là niêu đất vỡ cho đại bộ phận giai cấp của ông và chỉ có một số những kẻ cơ hội trong cái giai cấp thất học ấy trèo lên cổ đồng chí mình  và trở thành các ông trùm tư bản đời mới nhưng suy đồi hơn về phẩm chất đạo đức và kém cỏi hơn về văn hóa làm người.
Tuy nhiên, tư duy một thời của bố truyền vào máu tôi nên dù ít dù nhiều tôi vẫn thường ngờ vực tình cảm của tôi một cách…biện chứng để chống lại chủ thuyết cho rằng “mọi việc” là tại số.
Trở lại chuyện của tôi. Dù hôm nay không là hôm qua, dù đã xa nhưng tôi vẫn cảm ơn Giời đã cho tôi những ngày ở bên em.
Buổi đầu, không, đúng ra là ngày đầu tiên biết nhau, tình cảnh của hai chúng tôi hơi bị éo le chứ không như các cuộc tình mộng thị mơ khác.
Lần đó tôi được em…cầm chân thay vì cầm tay. Về sau, em có nói lại là khi đánh lái sang phía phải để tránh một chiếc taxi chạy ẩu ngược chiều chợt thấy chiếc xe bị kênh lên phía ghế phụ và nghe tiếng xe máy đổ rầm một cái thì biết ngay là mình đã chẹt vào ai đó. Em vội nhảy xuống và thấy ngay tôi đang nằm sóng xoài dưới đất, một chân bị kẹt dưới bánh ô tô, bánh sau xe máy văng lên hè. Em cầm ống chân tôi lôi ra khỏi gầm xe nhưng không được vì bàn chân vẫn vướng cái lốp. Người đi đường lập tức xúm xít lại đông như kiến nhưng chỉ để xem giống như họ vẫn thường xem chọi gà hoặc cờ tướng ăn tiền. Một người bộ hành và ba bốn thanh niên đang ngồi hàng nước liền xúm vào đẩy chiếc xe tiến lên và lôi tôi lên hè. Em lại cầm chân tôi lần nữa, không giấu nổi vẻ hoảng hốt:
-         Trời ơi, anh đau lắm không, vịn vào vai để tôi đưa anh đi viện nhé?
Lúc đó tuy rất cáu nhưng khi thấy thái độ hoảng hốt của cô ấy tôi thấy dịu hẳn cơn nóng. Tôi thủng thẳng rằng:
-         Không sao, muỗi đốt gỗ thôi mà.
Tôi kéo ống quần cái chân trái bị ô tô cán để lộ một đoạn Inox sáng choang xem nó có bị bẹp ở đâu không. Đó là cái chân giả của tôi.
Một người phì cười rồi y như đám đông bị lây ngáp vậy, mọi người thi nhau cười sằng sặc rồi giải tán.
Sau đó ít ngày, chúng tôi gặp nhau lần thứ 2 và đỡ “kịch tính” hơn lần đầu, tức là giống các cuộc tình trong những cuốn tiểu thuyết lá cải. Cũng có cà phê thơm nồng nàn, cũng có ánh sáng đèn mầu với nhạc du dương. Nhưng thực chất đó đơn giản là một cuộc gặp gỡ thông thường để giải quyết vướng mắc vụ va chạm hôm nào. Nhưng nhưng theo tôi, đó là cuộc gặp gỡ có hậu.
Gia cảnh của em khi đó có một đứa con gái lên 6 và là gái chồng chết khi mới 29. Đến nay đã qua ba mùa chim bay đi tránh rét em vẫn không gần gũi người đàn ông nào. Nghe kể, thấy những kỉ niệm về người chồng của em vẫn cứ như là chuyện của ngày hôm qua. Em kể rằng anh ý đẹp trai, cao như cầu thủ bóng rổ. Khi bạn cơ quan đến nhà chơi hỏi “ông xã đâu” thì em chỏ vào nhà tắm đang phát ra tiếng dội nước ào ào và bảo “ông xã đang rửa xương”. Mọi người ngớ ra, em giải thích rằng “anh ấy cao mét tám nhưng nặng có 53 ký lô thì là rửa xương chứ tắm táp gì ạ”. Ai cũng cười ồ. “Chị chàng nói chuyện có duyên thật”.
Còn tôi kể về những trận đánh đẫm máu trên cao điểm 1030, Si cà lá tại biên giới phía bắc chống Tàu. Rồi chuyện tôi được kết nạp Đảng tại trận địa lúc 23 giờ đêm ngày 29 tháng 5 năm 1984 và bị phi pháo Tàu bắn trúng công sự làm dập nát chân trái ngay trong trận đánh trưa hôm đó ra sao. Trung đội chết hết không còn ai, mình tôi với cái chân nát bấy lê lết trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh về phía chân đồi tìm con suối để uống nước. Những ai bị thương mới biết người bị mất máu khát nước khủng khiếp đến mức nào. May mắn, tôi được đơn vị lên chi viện thuộc BB83 cáng về hậu cứ khi đang mê man bất tỉnh. Lần đó thần chết chê tôi chưa đủ tuổi. Chả hiểu chuyện tôi lộ cộ như thế mà bỗng dưng bất giác em cầm hai bàn tay tôi vuốt ve nhẹ nhàng trong những ngón tay mềm ấm. Chỉ tiếc là trong đôi mắt của em, tôi đọc được vẻ bao dung thương cảm chứ không phải âu yếm. Có lẽ tôi bị sét đánh từ giờ phút đó. Biết nói sao khi giai mới hai mươi ba tuổi, thèm khát yêu và vòng tay của một người phụ nữ, huống chi em là người phụ nữ rất đẹp (dẫu đã từng có chồng). Đột nhiên cái hôn đầu tiên trong đời tôi lại đặt lên những ngón tay dịu dàng ấy. Tôi chỉ dám thế…Em gỡ tay ra nhưng lại vuốt tóc tôi, xoa nhẹ lên môi như cố tình để tôi hôn lên những ngón tay thon của em.
Về sau khi kể về đoạn đời đã qua của em không biết sao tự nhiên tôi thấy buồn và hình như ghen bóng ghen gió với người đã khuất. Thật là vô lối.
Từ đó, lộ trình thường nhật của tôi trước khi đi làm hoặc chiều về lại qua dãy phố có hàng cây sao cao lớn. Nơi đó có ngôi nhà của em. Đó là một lộ trình vòng vèo rất mua đường.
Con gái nàng quấn tôi. Hai chú cháu thật sự thân nhau. Em bảo
-         Cái Bông nhớn tôi sẽ gả cho anh đó. Anh chờ được không nào.
-         Tôi chờ hai mẹ con.
-         Anh nói nghiêm túc đi
-         Tôi là lính mà, chị thấy tôi không có đùa.
Tôi rất cáu vì câu tếu táo ấy của em nhưng đó cũng là cơ hội để tôi nói một cách nghiêm túc, ngầm bày tỏ lòng mình. Một câu nói đáng lẽ như bây giờ người ta dễ dàng nói “anh yêu em”.
Mất một thời gian khá lâu, chúng tôi chỉ có thể nói trống không với nhau. Điều đó cản trở tôi có thể gần gũi em hơn và có lẽ người ấy cũng vậy. Hóa ra chuyện xưng hô ban đầu thật là phức tạp và quan trọng, đôi khi nó quyết định cả một số phận. Chúng tôi hiểu những gì xảy ra qua ánh mắt nhau nhưng thật khó khăn mở lời. Đã lâu mà tình cảm của hai đứa không tiến triển gì hơn.
Chỉ khi một lần bé Bông vắng nhà, em vòng tay ôm tôi từ phía sau thì mọi chuyện lập tức ngoặt sang một phía khác. Trong gian bếp chật hẹp toàn mùi hành tỏi chúng tôi hôn nhau thật lâu. Tôi ngủ lại nhà em và đêm đó là lần ái ân đầu tiên của tôi với một người phụ nữ. Sau lần đó, chúng tôi như con nghiện vật thuốc, tuần nào không gặp nhau không chịu nổi.
Điều khó hiểu là em thích nói chuyện xã hội, chuyện công việc hơn là nói về chuyện của hai đứa. Em luôn lảng tránh khi tôi nói về tương lai.
Một lần khi tôi ngỏ lời yêu thì em lặng thinh, kéo tôi vào lòng hết vò mái tóc rồi nhìn sâu vào mắt tôi hồi lâu.
-         Chúng ta không sống cùng nhau được, anh hiểu không. Lấy nhau, chúng ta không có hạnh phúc đâu.
-         Em yêu anh, đúng không nào, còn anh, em là mối tình đầu của anh. Anh yêu em và anh sẽ làm cho em hạnh phúc, anh hứa đấy. Bông sẽ là con anh, anh cũng yêu quý nó như nó quý mến anh.
-         Anh còn trẻ lắm. Thời gian sẽ làm cho anh thay đổi, anh phải hiểu em. Em yêu anh lắm và em không muốn mất tình yêu này, vì vậy nếu để còn là của nhau anh hãy đừng gặp em nữa vì ở bên nhau hàng ngày chúng mình không thể đem lại những điều tốt đẹp cho nhau đâu, em biết mà, về chuyện này em hiểu hơn anh…
Mãi về sau này tôi mới thấy em có lý. Khi đã lấy vợ tôi đã nhìn thấy, đã khám phá những lối đi bí ẩn ngoắt ngoéo, oái oăm của tình yêu trong hôn nhân.
Lời của người viết.
Tôi đã có lần được anh bạn này dẫn đến chơi nhà “người ấy”. Chị vẫn ở với cô con gái tên Bông. Nay cháu đang học năm cuối Học viện ngoại giao. Có lẽ cô bé giống bố hơn và lấy được ở mẹ nét đẹp của đôi mắt. Nói thật tình, kể cả khi còn trẻ, trừ đôi mắt ra, chắc chị cũng không được…xinh gái lắm. Tuy nhiên, khi chuyện trò, tôi cảm nhận được ở chị một người đàn bà tốt bụng và đầy nghị lực.


Mai Xuân Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét