VỞ TUỒNG HAI HỒI: CHÍ PHÈO THỜI THỔ TẢ
21/5/2012
(Trương Văn Dũng)
Đúng 9h15 sáng , khi chuẩn bị về quê thì có tin dữ: “Một số thương đến viện Hán Nôm đang đe dọa anh Diện”.
Đến nơi, đã thấy 1 số anh em biểu tình viên yêu nước đang đứng trước cổng viện. Chẳng kịp chào ai, tôi hỏi ngay tình hình mới biết mọi người còn đang làm việc trong cơ quan . Lên vội tầng 3 , thấy cụ Lê Hiền Đức, Giáo sư Ngô Đức Thọ và anh chị em đứng ở hành lang. Căn phòng cận kề là nơi diễn ra cuộc gặp giữa lãnh đạo viện và các “thương binh nặng”. Chợt nghe anh Mạnh nói với anh Hữu Vinh rằng :" Anh có còn nhớ tay thương binh để râu xồm đang ngồi cạnh bàn không ? chính tay này là thương binh nhưng cũng là nạn nhân bị công an đánh tại Đồng Chiêm”.
Đến khoảng 11h , thấy mấy thương binh ra khỏi phòng, chúng tôi chủ động tiếp xúc với họ, giải thích rằng : Các anh đã có công chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, chúng tôi mong các anh không nên nghe kẻ xấu lợi dụng đi đập phá cơ quan Nhà nước thế này. Như vậy là vi phạm pháp luật rồi. Nếu ai đó có gì sai người ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Các anh làm thế này thì bao công lao của các anh sẽ bị đổ xuống sông xuống biển hết. Các anh trả lời rằng : " Tôi đang ở nhà, có người rủ chúng tôi đi thì chúng tôi đi , thật ra tôi cũng không biết gì cả ". Tôi nói: Tốt hơn hết anh nên bảo mấy anh em bên trong nên giải tán, đừng để chúng ta hiểu nhầm lẫn nhau thêm nữa. Anh thương binh có bộ râu rậm và đôi chân giả rút điện thoại ra bảo mấy anh khác: “Đi về thôi, tôi về đây”.
Các anh thương binh về rồi mọi người vào phòng gặp lãnh đạo viện. Chúng tôi nói :" Tại cơ quan nhà nước, ngay giữa thủ đô ngàn năm văn hiến , nhóm “thương binh nặng này” đến phá phách đe dọa đến tính mạng của công chức , gọi công an cũng không đến để ngăn chặn xử lý , thử hỏi nếu Trung ương đang họp, thương binh, côn đồ đến phá phách thì cũng chịu họ sao ? ". Riêng tôi nghĩ giả sử Bộ chính trị đang họp kín , bọn côn đồ đến cũng lấy lý do thương binh “quan tâm đến vận mệnh quốc gia” rồi hung lên đập chết vài vị yếu nhân , thử hỏi ai lãnh đạo đất nước nữa đây?”.
Chúng tôi ra về đến cổng ngoài mới thấy 3 công an phường.( Từ lúc báo cho đến khi công an đến là 2 tiếng đồng hồ , khoảng cách giữa Viện với công an phường khoảng hơn 300m. Thật hết chỗ nói. Nhưng nếu có hỏi tại sao các anh bây giờ mới đến thì dễ nhận được một câu trả lời kiểu mẫu rằng:" LỰC LƯỢNG MỎNG , ĐỊA BÀN QUÁ PHỨC TẠP " mà thôi.
Sau này hỏi một anh nhân viên ở Viện mới biết không những đập phá đe dọa, một “thương binh” đã tụt quần nằm giữa nền nhà ăn vạ , yêu cầu tiến sĩ Diện phải gỡ bỏ bài viết: Thư gửi Thủ tương Nhật xem xét lại việc giúp Việt nam xây dựng nhà máy điện hạt nhân xuống thì mới chịu mặc quần.
Hành động này hình như trong các tích tuồng cổ không có. Nay các “thương binh nặng” đến diễn vở mới có mảng miếng “Tụt quần vì điện hột nhân” thì đúng là một bước tiến rất mới “đặc sắc, hiện đại đậm đà bản sắc dân tộc” quá đi rồi. Khá khen thay các nhà đạo diễn sân khấu tuồng Việt nam.
Sau này tôi có hỏi tiến sĩ Diện :" Sao người ta tụt quần không lấy máy ảnh ra chụp mấy kiểu ?". " Anh cười buồn: “Khổ quá , lúc đó ở trong phòng chỉ có em và ông viện trưởng , họ có 6 người vừa chửi vừa đe dọa đến tính mạng , em không còn tâm trí đâu mà chụp, mong giữ cái mạng mình thôi anh ơi”.
Thật là lộ liễu. Ai có tí trí khôn thông thường chẳng cần có IQ cỡ đường sắt cao tốc cũng biết ngay nhất định phải có 1 thế lực khuynh quốc nào đấy mới chi phối được cái guồng máy công quyền ở giữa thủ đô Hà nội như thế này.
Vở diễn tưởng đã xong ai ngờ đâu hồi kết chưa tới, màn 2 tuồng hiện đại mới là đặc sắc.
Ngay ngày hôm sau (19/5) , báo Quân Đội nhân dân và báo Cựu chiến binh đăng bài vu vạ anh chị em bạn anh Diện và cô Thư, cán bộ nhân viên của Viện. Hai báo (hại) này làm lơ hành động tụt quần, đập phá tài sản của Viện Hán Nôm của đám “thương binh nặng”.
Đám tuồng này chỉ có 2 giờ hoạt náo mà đã xóa sạch trơn hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ, thương binh tàn nhưng không phế.
Dưới sự chỉ đạo của ai mà quân thì ăn vạ, tướng thì lu loa. Không biết sự kiện này có nên đưa vào phòng truyền thống của quân đội 70 năm chiến đấu và trưởng thành làm kỷ niệm hay không đây.
Có anh thanh niên đi qua biết sự việc, cười mỉa mai: " Có lẽ người ta muốn làm việc này coi như món quà kỷ niệm 122 năm ngày sinh nhật Bác, báo công dâng Người đấy thôi”. Tôi có nói với anh: tôi thương cái bọn quan tham giật dây cái vụ này lắm,
BỞI VÌ CHÚNG ĂN QUÁ NHIỀU
ĂN NHIỀU SẼ PHẢI ĐI NHIỀU
ĐI NHIỀU ẮT PHẢI NGỬI NHIỀU.
MỘT VỞ TUỒNG HAI HỒI ĐẬM ĐÀ BẢN SẮC DÂN TỘC NÀY MỚI NHỤC NHÃ LÀM SAO.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét