Entry 28/11/2011
Chẳng dấu diếm gì, xin nói ngay tôi là người kỳ vọng vào thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông đọc diễn văn nhậm chức nhiệm kỳ đầu tiên hồi 2006
với tuyên bố: “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng, nếu tôi không chống
được tham nhũng tôi xin từ chức ngay”
Nhiệm kì của thủ tướng đã hết nhưng con quái thú tham nhũng
không sợ cái “kiên quyết và quyết liệt”, nó hoành hành còn dữ hơn hồi ông còn
chưa nhậm chức. Có người bảo: Hình như tham nhũng nó có duyên với thủ tướng thì
phải. Tôi giải thích rằng: Chủ thể tham nhũng là quan chức, những người có quyền
lực trong tay. Tham nhũng ở nước ta là quốc nạn, thủ tướng một mình chống lại
maphia làm sao chống ngay được. Anh bạn cười: Vấn đề chống tham nhũng cốt lõi
không nằm ở chỗ nó dễ hay khó mà vấn đề chính yếu là thực tâm anh có muốn chống
không đã. Ông Dũng đẻ ra cái Vinashin, chăm bẵm nó kỳ vọng sẽ là con gà đẻ trứng
vàng là quả đấm thép kinh tế. Rốt cuộc con gà đó đẻ ra món nợ tám nghìn tỷ, trứng
vàng đâu không thấy chỉ thấy nhân dân bị ép ăn trứng thối và quả đấm của thủ tướng
quả thật đã trở thành quả đấm thép đấm vỡ mõm nền kinh tế nước nhà và kẻ bị đo
ván là nhân dân lao động.
Nhưng tôi hy vọng ở thủ tướng. Với nhiệm kỳ thứ hai ông sẽ
làm được cái gì đó vì còn biết trông mong vào ai? Chẳng lẽ đặt hy vọng vào ông
Sinh Hùng khi năm 2008, tôi và khối kẻ cả tin trót nghe ông xui dại bán nhà mua
chứng khoán để đến nỗi bây giờ tôi mất cả nhà lẫn vợ. Chẳng lẽ đặt hy vọng vào ông
Đức Phát để rồi toàn thấy thất bát, vào ông Thiện Nhân để thấy nền Giáo dục
thành thiện tai…
Bây giờ nên có cái nhìn thực tế để ủng hộ thủ tướng. Các nhà
lãnh đạo trên đỉnh cao quyền lực của nước ta như bác Minh Triết sau những triết
lý về “thức và ngủ” nay đã yên chỗ với triết lý “vui thú điền viên” rồi. Bác cựu
Tổng bí thư Đức Mạnh sau quả Bô xít Tây nguyên dẫn Hoa quân nhập Việt thắng lợi
nay cũng đã hạ cánh và kịp nhanh tay, mạnh chân làm cô vợ trẻ hơ hớ rồi lặn mất
tăm. Vậy không hy vọng ở thủ tướng thì hỏi rằng biết hy vọng vào ai?
Tôi đã sung sướng nở mặt nở mày khi mấy hôm nay thấy thủ tướng
của tôi đăng đàn Quốc hội.
Về vấn đề chủ quyền Tổ quốc ông dám khẳng định: Hoàng sa là
thuộc chủ quyền của Việt nam đã bị Trung quốc dùng vũ lực xâm chiếm, điều mà mới
hồi tháng 7 tháng 8 vừa rồi các bác lãnh đạo nhà nước khác coi là điều cấm kị sợ
phạm đến thiên triều. Những người dân vì yêu nước dám liều mạng biểu tình nói
lên cái điều “nhạy cảm” đó đã bị công an, chính quyền hốt lên xe bus và đánh đập
tàn nhẫn.
Về vấn đề đối nội, Thủ tướng đề nghị Quốc hội soạn thảo luật
biểu tình. Như vậy, sau những gì đã thấy ở nghị trường, nhân dân chán nản với
những bà phó Doan mê man về dân chủ nghìn lần, nghị Đương “rau muống”, nghị Hồng
bác sỹ sinh lý đòi luật thơ, nghị “Phước Khùng” ăn càn nói rỡ thì tôi càng củng
cố niềm tin vào thủ tướng.
Bây giờ nhiều người đã có chung quan điểm với tôi, nhiều người
khó tính hay bới lông tìm…kỳ nhông nay cũng phải bắt tay tôi…
Ấy vậy mà đùng một cái, ngay sau khi thủ tướng đăng đàn khẳng
định quyền hiến định về quyền biểu tình thì ngay hôm sau trong đám lông đã bò
ra con kỳ nhông: Sáng 27/11 giữa thủ đô Hà nội, các sắc công an chính quyền
xanh lè, vàng khé tràn ngập Bờ Hồ, loa còi inh ỏi dồn bắt những trí thức ôn hòa
hơn là đám lâm tặc trước sự kinh ngạc của nhiều khách Quốc tế đang thả bộ ngang
đó.
Quả thật hành động của nhà cầm quyền hôm qua là tiếng sét
kinh hoàng đánh sập niềm tin vào thủ tướng của tôi và có lẽ là nhát kiếm oan
nghiệt chém đứt chiếc chiếc cầu nối giữa lòng dân và chế độ.
Chẳng lẽ người ta nói: Thủ tướng nói dối như cuội là đúng
sao?
Tôi không muốn thế. Tôi chỉ hy vọng rằng đây chỉ là chuyện “hên
sui” khi, sau những bàn thắng chính trường gần đây, hôm nay thủ tướng chỉ…không
may nhỡ chân đốt lưới nhà thôi.
Mai Xuân Dũng
Nếu " đừng nghe....mà hãy nhìn " thì đúng là như vậy !
Trả lờiXóa