Entry 19/11/2011
(Kính
chúc các Quý Thày, Cô giáo hạnh phúc, an khang nhân ngày 20/11)
Một lần rủng rỉnh tôi móc ví
cho nó hai triệu một cách thoải mái chẳng đắn đo tý nào. Nó đút ngay tiền vào
cặp coi như lẽ đương nhiên phải thế. Lúc khó ăn xó, lúc có bốc giời là nết xấu
khó sửa của tôi. Mà tôi cũng chưa bao giờ có ý định sửa làm gì.
Sinh nhật của tôi rồi cũng
thình lình đến lúc nào chẳng hay. Mà tôi ghét cái ngày đó nó ở giữa hai kỳ
lương nên tình hình luôn rất là tình hình…
Nó ôm cổ tôi nhét vào túi áo 4
tờ Lê Đức Thúy màu xanh đậm vừa tròn…2 củ.
Nhớ đến hai triệu cho nó tháng
trước, tôi tức điên vì nó chơi kiểu ăn miếng trả miếng sòng phẳng thế này thì
còn tình nghĩa gì nữa.
Tôi rút tiền ra đặt xuống bàn
lạnh lùng: Trả nợ phải không?
Nó sững người, môi mím lại cố
ghìm nhưng không ngăn được từ trong khóe mắt lăn xuống hai giọt nước: Bố coi
thường con quá. Đây là kỳ lương half-time đầu tiên của con. Sáng nay con thấy
ví bố chẳng còn đồng nào thì đưa bố tiêu thôi chứ cái nợ Sinh thành con làm sao
trả được bố…
Nhớ lại một câu chuyện đã đọc
từ lâu nói về một Đạo sỹ danh tiếng Ấn độ khi được hỏi: Ai là người thầy của
ngài, ông trả lời: Ai cũng là thày của tôi nhưng có ba người thày vĩ đại nhất
đã dạy dỗ tôi là một thằng ăn trộm, một cô bé con và một con chó…
Quả thật nếu chịu khó nghĩ suy
một chút, những người Thày vĩ đại trong đời chẳng ở đâu xa.
Mai Xuân Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét