Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

KHÔNG ĐÓNG BỈM

Entry 14/4/11



Anh ta bị lôi đi bởi hai người ăn vận lịch sự nhưng vẻ mặt lạnh lẽo, sắt đá. Đến gần hơn thì thấy anh ta bị còng. Hai tay thu ra trước bụng. Chiếc còng sáng loáng. Anh chúi về bên trái khi người mặc áo trắng kéo mạnh và lại xiêu sang phải khi người mặc áo kẻ lôi sang phải. Khi hỏi người áo kẻ tại sao anh ta bị bắt thì người hỏi nhận được một ánh nhìn vừa khinh mạn vừa đe dọa. Cái ánh mắt ấy rõ ràng lắm, cái thông điệp ấy cực kì rõ ràng như ánh mắt của con sói tự biết mình làm chủ thảo nguyên chỉ rặt có bầy cừu và lũ sơn dương cao đạo nhưng nhút nhát. Người hỏi điềm tĩnh, ôn hòa đến độ gần như là sức mạnh làm người áo trắng phải lên tiếng “hắn gây rối trật tự công cộng”. Người vận áo kẻ thêm “hắn vờ câm để chống người thi hành công vụ”.
-Tôi biết người này, anh ta bị câm sau lần phẫu thuật cắt thanh quản.
Hai nhân viên công lực dừng lại ngạc nhiên. Người bị bắt vùng vẫy và ú ớ trong cổ. Người khách vạch cổ áo của người bị bắt để lộ một cái lỗ đen ngòm chính giữa ức.
Hình như chỉ chờ có một người lên tiếng thì đám đông ở đâu đó trong các khe cửa, hàng quán…mới túa ra, mắt mở to theo dõi, vẻ mặt mất biến nét thờ ơ thường nhật…
Tỉnh thức sau một đêm mệt mỏi mộng mị, hắn bị một giọt nắng rơi vào mắt. Giọt nắng hiếm hoi của những ngày u ám tháng tư. Hắn lật dở những dòng Tân ước nghiền ngẫm những ý tứ xa xôi như tiếng thở dài của quá khứ.
26Vậy đừng sợ chúng! Vì không gì che giấu mà lại sẽ không bại lộ, và không gì kín ẩn mà lại sẽ không bị thấu biết. 27Điều Ta nói với các ngươi trong bóng tối, các ngươi hãy nói ra nơi ánh sáng; điều các ngươi rỉ tai nghe được hãy rao trên sân gác.
     28Đừng sợ những kẻ giết được xác, nhưng không thể giết được hồn; hãy sợ Đấng có thể diệt được cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục. 29Hai con chim sẻ há không bán một đồng tiền sao? Thế mà không một con nào rơi xuống đất ngoài ý Cha các ngươi! 30Cả những sợi tóc trên đầu các ngươi cũng đã cộng sổ rồi! 
31Vậy đừng sợ! Các ngươi quí giá hơn nhiều con chim sẻ (Mt 10,17-11,30).

Khi biết anh Lê Quốc Quân là người công giáo thì nhiều người không phải công giáo muốn đến nhà thờ để xem biết, để giải phóng tò mò. Tối 13/4/11 gia đình 2 anh Lê Quốc Quân và Phạm Hồng Sơn đi đón thân nhân của mình. Họ không khỏi ngạc nhiên, đặc biệt gia đình anh Phạm Hồng Sơn không là người công giáo khi chứng kiến cộng đoàn giáo dân cũng đi đón hai anh bằng nhiều hoa tươi và rất nhiều nụ cười ánh mắt yêu mến ngưỡng mộ.
Còn các nhân viên công lực cũng ngạc nhiên không kém “chúng được gì khi bạo dạn tỏ mặt ra là những người yêu mến hai tay bất đồng chính kiến này cơ chứ ? Họ bị các thế lực thù địch xúi dục làm mê muội rồi sao ?”
Não trạng của nhiều người, nhất là nhân viên công lực trước bất kì việc gì cũng là “hắn làm thế thì ĐƯỢC cái gì ?”
Phải có mối lợi gì đó thì mới làm. Mấy chục năm ở đời này cái “tôn giáo độc tôn” dạy người ta kiếm lợi bằng mọi giá, thu lấy mối lợi bằng bất kể thủ đoạn nào và che đậy nó bằng cách nói dối. Người ta không tin ư? Càng phải nói dối trơ trẽn hơn nữa. Nói dối để tồn tại.
Đám người tò mò đến nhà thờ.
Họ đã đến và họ đã thấy. Hóa ra người công giáo không  ba hoa về giáo lý suông. Họ sống có niềm tin và có tình người. Họ đang xả thân vì nghĩa cử. Họ không trốn trong tôn giáo như một con sâu trốn trong kẽ nứt một cây gỗ mục. Họ không đóng bỉm.
MXD

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét