Mai xuân dũng 10/11/2010
Photo Net minh họa
Cái a lô của anh trên mặt kệ đặt ti vi rung rè rè. Cô con gái nhấc lên đưa anh nghe máy.
- Anh nghe đây…rồi, vừa tắm xong…thế hả? em đã kiểm tra kỹ dữ liệu chưa?... anh nghĩ không đến nội tệ lắm…ừ. giờ này mà em còn chưa về, đói không em…thôi cứ bỏ việc đó lại, mai anh sẽ đến cơ quan sớm nhé. Cảm ơn em, chúc ngủ ngon”.
Nói xong anh thấy ngượng cả mồm vì đã khách sáo mà lại còn không phải lối.
Vợ anh bỗng dưng quay núm khóa gas tắt bếp. “Chẳng việc gì phải vất vả cho khổ cái thân mình. Món bò xào dứa để mai không chết ai”. Chị rời khu bếp núc lên thang gác, nói vọng xuống:
- Hai bố con dọn mâm lấy canh dưa ra mà ăn cơm, mẹ không ăn đâu nhé, uống “nước cam” no rồi.
Cô con gái thắc mắc không biết mẹ “uống nước cam” từ khi nào?
Anh thì biết. Anh biết chứ.
Đêm đó có hai người bỗng dưng muốn…sáng đèn đọc sách suốt đêm.
Người ta nói kinh nghiệm là cái có được sau những lần ngã dập mặt. Hai vợ chồng làm kế toán doanh nghiệp khá lâu năm nhưng có vẻ chưa tìm được cách xử lý số liệu hợp lý nhất cho bài toán gia đình. Cách “cập nhật tài khoản nợ” của anh rất “lỗi” và cái lối “ghi tài khoản đối ứng” của chị là cung cách hành chính khá “công quyền”. Điều đó chính xác là chất xúc tác sản sinh ra tố chất sáng tạo nơi anh. Thế là phương thức “giải quyết sổ sách, báo cáo minh bạch” cho hợp với Hoạn tạng của “sếp bà” đã ra đời với vài nguyên tắc:
1/ A lô không đặt trên kệ ti vi mà luôn ở trong túi quần và phải trong chế độ hội họp.
2/ Không thay đồ pijama trước 21 giờ.
3/ Khi ở nhà (có vợ) tuyệt đối không cho phép đồng nghiệp nữ “uống nước cam” qua điện thoại.
Vậy nên tối nay, cô bạn (trên mức bạn phình phường một tí) gọi vào con a lô F.680 của anh vào lúc gia đình đang ka ra ô kê “cha yêu con vì con giống mẹ, mẹ yêu con vì con giống ai…” thì anh rút máy khoan thai bấm phát (vào nút nào thì dĩ nhiên bạn đoán biết rồi) và độc thoại một hồi…Chả ma nào biết anh a lô với ai. (Đến anh cũng chả biết nữa là mọi người).
Rồi mươi phút sau anh nhảy lên con @ với vẻ mặt cau có kinh khủng. Mười phút sau nữa, anh và cô bạn đồng nghiệp ngồi cà phê bên nhau, tắm táp trong tiếng nhạc hifi du dương cùng ánh đèn nhiều màu nhưng nhạt nhòa. Dĩ nhiên, câu chuyện thì không nhạt nhòa tí nào.
Các cụ bảo “Nay cái kim, mai con bò”. Lần này có lẽ chị chỉ mất con gà. Nhưng trong thì tương lai, nếu chị không nâng cao trình độ nghiệp vụ trong việc “xử lý tài khoản đối ứng” thì chẳng dám chắc rằng chị có giữ được con bò của chị hay không.
Mai xuân dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét