Mai xuân dũng 8/11/2010
Chiều nay nữ tử tù biệt giam số 3 bỏ ăn. Không phải cơm hẩm, không phải tại miếng cá khô chiên quá lửa hay đĩa rau muống kém tươi, không phải tại cô mệt. Cô đã thụ án được 399 ngày kể từ ngày phiên giám đốc thẩm kết thúc. Đơn xin ân giảm gửi lên Chủ tịch nước đã bị bác. Cô tự biết, thế là hết. Kỉ niệm vui, buồn, gương mặt mẹ già, những người thân yêu, bè bạn, vụt hiện, vụt tắt trong kí ức...
Khuân mặt trái xoan, nước da hơi xanh, một cái eo thon với thân hình cân đối rất gợi cảm. Nếu từ đôi mắt đen sâu thẳm dưới bóng rợp của hai hàng mi cong kia không có ánh nhìn lạnh buốt thì tử tù hẳn là một cô gái xinh đẹp không chê vào đâu được.
Một lần sau ngày cưới ba tháng, đi xem bói, ông thầy tướng nói rằng cô có nét sát phu. Cô đã đứng dậy móc tiền đặt lên đĩa và chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại vả vào mặt lão một cái trời giáng. Lời tiên báo như tiếng gáy của con chim lợn reo rắc hung tin. Cái tát như một phản xạ tức thời chống lại số mệnh.
Cha mất khi cô tròn 12 tuổi. Ông qua đời vì một cơn đột quỵ nhồi máu cơ tim. Mẹ được đưa vào nằm viện bởi bà ngất lên ngất xuống. Còn cô trốn trong xó gác xép không ăn uống hơn một ngày trời. Ông chú tìm được cô và thấy mắt cháu gái ráo hoảnh, trắng giã. Cô đã hết nước mắt sau khi đã làm cho đống áo cũ ướt sũng. Sau lần đó cô trở thành một người khác, lặng lẽ, u uẩn, lạnh lùng và khi cười, ở cô có nét gì đó còn đáng sợ hơn cả khi cô khóc.
Năm 24 tuổi cô kết hôn với một anh chàng cao lớn đẹp trai con một quan chức lớn trong tỉnh. Nhiều tiền lại thừa thần thế, hắn đủ điều kiện để trở nên nổi tiếng chịu chơi và phóng đãng. Còn cô, sự sớm thiếu vắng tình cảm của người cha nên tình yêu của cô với chồng còn có cái gì đó lớn hơn thế, khác hẳn tình yêu chồng vợ thông thường. Đó là toàn bộ lẽ sống trên đời. Cô vợ xinh đẹp cũng chỉ giữ chân được hắn đôi tháng ở nhà. Quán xá, sàn nhảy, chiếu bạc và các chuyến phượt không bao giờ thiếu vắng các bé chân dài là nguyên nhân gây nên vết rạn vỡ không tránh khỏi trong tình cảm vợ chồng hắn.Về làm dâu nhà chồng hai tháng, cô đã một lần bắt quả tang thằng chồng bội bạc đang trùm chăn hú hí với con bồ trong khách sạn. Cô khuỵu xuống. Lần đó, cô cắn răng bỏ qua và tiếp tục hi vọng mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng cô lầm. Cải tạo tính trăng hoa khó hơn cải tạo một con nghiện ma túy nhiều.
Và rồi lời lão thầy bói ứng nghiệm. Lần này cô bắt quả tang thằng chồng với con bồ thứ x x hoan lạc trong tư thế song ngư áp huyệt trong bồn tắm thì cô đã không tự chủ được. Lưỡi dao trong tay cô đã đánh dấu chấm hết cho chuỗi thành tích hoa bướm lẫy lừng của hắn. Tình địch của cô cũng bị mang thương tật sau một nhát rạch từ giữa trán xuống đến dưới dái tai phải.
Không biết gia đình nhà chồng có áp lực hay không nhưng bản án tử hình với cô quả thật là nghiệt ngã.
Vài tháng sau phiên xử, cô lấy lại được chút thăng bằng. Mọi sự đã an bài. Cô cũng không thiết tha lắm với cuộc sống khi chẳng có cớ gì mà lưu luyến trên cõi đời cay nghiệt này.
Nhưng chiều nay, cô thấy bồn chồn, miệng khô đắng không thể nuốt nổi miếng cơm.
Tối hôm đó cô lấy quang gánh sang cánh đồng trại. Con đường mòn chạy qua cánh đồng không mông quạnh heo hút qua khu nghĩa địa có vài ngôi mộ mới đắp. Cô cố trấn tĩnh cho đỡ run rảo chân vượt qua, gắng không nghĩ, không liếc nhìn về phía đó. Trong màn đêm phía trước là một bóng người ngồi bó gối dưới hàng phi lao vi vút gió. Bóng đen đội nón che khuất mặt làm cho thân hình người đó rất kì dị. Cô đứng lại nắm chặt chiếc đòn gánh trong tay. Bóng đen nọ cũng từ từ đứng lên, dưới vành nón là một quầng nhợt nhạt chỉ thấy được cái miệng nhoe nhoét máu lơ lửng. Cô thét lên mà tiếng nói thì bị nghẹn lại trong họng.
Vệt ánh sáng chói chang và tiếng cửa sắt rít lên ken két làm cô bừng tỉnh. Bốn cảnh sát bước vào phòng biệt giam đánh thức cô dậy, yêu cầu sang phòng thẩm vấn.
Các cán bộ đã chờ sẵn lúc hai giờ sáng để hoàn thành các thủ tục chuẩn bị thi hành án. Ngay từ lúc chiều tối, huyệt mộ của cô đã được đào sẵn. Cột đã được đóng.
Nghe đọc lại lần cuối bản phê chuẩn thi hành án, cô ngất đi nhưng khi tỉnh lại cô tỏ ra điềm tĩnh từ chối bữa ăn ân huệ và cũng không viết thư tuyệt mệnh cho gia đình. Cô từ tốn xin một việc duy nhất là được gửi tặng số tiền 5 triệu của cô cho đội thi hành án. Ông cán bộ phụ trách lặng lẽ lắng nghe và không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Đó là một đề nghị bất ngờ chưa từng có trong cuộc đời của ông...
Tại trường bắn, đúng 6 giờ sáng, một loạt súng do 5 cảnh sát hỗ trợ Tư pháp đồng loạt nổ. Khói súng chưa bay hết, đội trưởng thi hành án tiến về phía cột vẫn thấy cô gái oằn mình đau đớn. Anh phải bắn vào đầu cô đến 2 phát đạn gia ân vì có đến 4 phát súng của 5 cảnh sát không bắn trúng người tử tội.
Đó cũng là điều chưa từng xảy ra ở đây.
Mai xuân dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét