Ts Nguyễn Văn Khải - Ông già Ô-Zôn
(Tác giả gửi bài trực tiếp cho chủ blog)
(Tác giả gửi bài trực tiếp cho chủ blog)
Ảnh Ts Nguyễn Văn Khải điều trị trẻ mắc bệnh chân tay miệng.
11/6/2012
Mấy hôm nay tôi bận đi về các địa phương hướng dẫn cho bà con về
đèn LED, pin mặt trời, phương pháp mới bảo quản hoa quả,và phòng dịch cho gia
súc, gia cầm . Nhưng ở đâu tôi cũng phải trả lời những câu hỏi của mọi người về
gian lận thi cử ở Bắc Giang trong đợt thi tốt nghiệp THPT vừa rồi.
Nếu xem lại lịch sử thi cử của nhiều nước, nhất là ở Trung Quốc và Việt Nam, thấy rằng chuyện gian lận trong thi cử xảy ra đã từ rất lâu,chỉ có điều “bề trên” xử lý thế nào mà thôi!
Nếu xem lại lịch sử thi cử của nhiều nước, nhất là ở Trung Quốc và Việt Nam, thấy rằng chuyện gian lận trong thi cử xảy ra đã từ rất lâu,chỉ có điều “bề trên” xử lý thế nào mà thôi!
Kể từ ngày cắp sách đến trường,chỉ khi học Đại học tôi mới phát
hiện ra đây là hiện tượng phổ biến và rất nguy hại cho những ai trung thực
trong học tập.Cuối thế kỉ trước, trong một buổi họp mặt các bạn đồng môn khoa
Vật lí-ĐHSP Hà Nội 2, một anh lớn hơn tôi khoảng mười tuổi, đã từng là giáo
viên cấp 1 đi học đại học, cười hề hề vỗ vai tôi rồi nói:“tớ chép bài của
cậu,chép cả câu sai cậu cố lừa tớ, nhưng tớ vẫn được điểm cao hơn”. Anh Phan
Đình Văn (cựu hiệu trưởng trường cấp ba Điện Biên) khoái trá nói thật : “Tôi
xui thằng Khải viết sai để các ông cóp cả câu sai vào bài đấy”. Tất nhiên sau
khi để họ cóp xong, tôi phải xóa câu đã viết sai trong bài làm của mình đi. Dĩ
nhiên người cóp bài của tôi luôn có thành tích học tập cao và ở lại giảng dạy ở
trường đại học.
Đầu năm 1968, khi trông thi lớp chín của một trường ở Hà Bắc làm bài kiểm tra Vật lí một tiết, tôi đã bắt quả tang một học sinh giở giấy dắt trong cạp quần để chép bài và một học sinh khác liên tục quay lại phía sau để hỏi bài.Tôi nhắc ba lần vẫn không chịu thôi.Chẳng cần phải làm biên bản, tôi tịch thu bài làm của họ và mời ra ngoài hành lang. Dĩ nhiên, điểm bài kiểm tra ấy sẽ là điểm không. Họp hội đồng giáo viên của trường, chẳng ai chê trách tôi cả. Cứ nói toạc ra theo quy chế giảng dạy dù bằng trên giấy hay miệng thì việc làm ấy của tôi là đúng.Hai người phạm lỗi phải tâm phục, khẩu phục. Những người khác đều ủng hộ tôi.
Đầu tháng 6 năm 1969. Lúc này những người cùng tuổi với ông Phạm Vũ Luận mới 14 tuổi, chắc đang học lớp 6 hoặc 7, còn tôi và thầy Huy là giáo viên của trường Đông Thụy Anh,Thái Bình đi trông thi ở một trường khác. Trước giờ bóc đề, người ta đã bắn tiếng cho chúng tôi rằng: Nếu chúng tôi “làm chặt” thì người ta cũng sẽ làm như thế ở trường chúng tôi .Ngay trong ngày đầu, là giám thị trong phòng, tôi đã bắt được hai thí sinh đem phao vào và đang xem để chép.Tất nhiên, họ đã bị lập biên bản và đình chỉ thi. Dĩ nhiên, bài thi bị hủy. Hôm sau tôi bị chuyển ra làm giám thị ngoài hành lang.Tôi đã nhặt được phao ném từ xa vào nhưng không bắt được ai nhặt phao.Sau buổi thi cuối cùng, tôi và thầy Huy bỏ cơm, phóng thẳng xe về trường mình trong đêm.Tối đó, ba lô của tôi có thêm mấy viên gạch, một gói cát và ở chỗ đèo hàng có cắm một cái cọc tre lớn dài gần 1 mét để phòng thân.
Khoảng ba mươi năm sau, một nữ học sinh cũ của tôi, sau khi đi trông thi đại học và cao đẳng đã gọi điện cho tôi báo rằng "đã nhờ công an đưa lên tận bến xe ở thị xã" vì lo sợ người địa phương hành hung các giáo viên coi thi nghiêm khắc. Nếu ai có thời gian xem lại các bài báo và các đoạn phim của các đài truyền hình về sự nghiêm túc trong thi cử từ năm 2005 trở về trước sẽ biết rằng sự gian lận trong thi cử đã phát triển và tái phát như thế nào từ năm 1969 đến nay. Bệnh dối trá trong xã hội đã không chừa một khoảng không gian nào cả. Những người đi dạy trẻ làm Người lại trở thành kẻ làm trẻ biến thành “người hư”. Họ không đáng là thầy cô dù rằng đã, đang lên lớp hoặc Quản lí ngành giáo dục.
Việc chống tiêu cực ở đâu cũng đều khó khăn và tính mạng của người chống tiêu cực đều bị đe dọa. Nếu học sinh ở Bắc Giang đợi hết giờ thi mới lên báo với Chủ tịch Hội đồng coi thi về việc tất cả giám thị, thí sinh trong phòng thi đều tham gia gian lận thi thì chứng cứ ở đâu? ai thèm nghe? Tính mạng của người tố cáo có được an toàn không dù hành động này được coi là tích cực đáng được khen ngợi?
Trong quy chế giảng dạy cũng như quy chế thi cử của tất cả các nước trên thế giới đều không ghi : Quay clip các hiện tượng gian lận là vi phạm quy chế thi cử.
Mười hai năm học ở các trường phổ thông, nhà trường XHCN Việt Nam dạy học sinh phải trở thành người trung thực.Đặc biệt nghị quyết trung ương bốn vừa rồi của đảng CS Việt Nam là đẩy mạnh phê và tự phê, cũng như hơn bốn năm trời Bộ Chính trị phát động học tập,làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh trong đó có tiêu chí Trung thực.
Đầu năm 1968, khi trông thi lớp chín của một trường ở Hà Bắc làm bài kiểm tra Vật lí một tiết, tôi đã bắt quả tang một học sinh giở giấy dắt trong cạp quần để chép bài và một học sinh khác liên tục quay lại phía sau để hỏi bài.Tôi nhắc ba lần vẫn không chịu thôi.Chẳng cần phải làm biên bản, tôi tịch thu bài làm của họ và mời ra ngoài hành lang. Dĩ nhiên, điểm bài kiểm tra ấy sẽ là điểm không. Họp hội đồng giáo viên của trường, chẳng ai chê trách tôi cả. Cứ nói toạc ra theo quy chế giảng dạy dù bằng trên giấy hay miệng thì việc làm ấy của tôi là đúng.Hai người phạm lỗi phải tâm phục, khẩu phục. Những người khác đều ủng hộ tôi.
Đầu tháng 6 năm 1969. Lúc này những người cùng tuổi với ông Phạm Vũ Luận mới 14 tuổi, chắc đang học lớp 6 hoặc 7, còn tôi và thầy Huy là giáo viên của trường Đông Thụy Anh,Thái Bình đi trông thi ở một trường khác. Trước giờ bóc đề, người ta đã bắn tiếng cho chúng tôi rằng: Nếu chúng tôi “làm chặt” thì người ta cũng sẽ làm như thế ở trường chúng tôi .Ngay trong ngày đầu, là giám thị trong phòng, tôi đã bắt được hai thí sinh đem phao vào và đang xem để chép.Tất nhiên, họ đã bị lập biên bản và đình chỉ thi. Dĩ nhiên, bài thi bị hủy. Hôm sau tôi bị chuyển ra làm giám thị ngoài hành lang.Tôi đã nhặt được phao ném từ xa vào nhưng không bắt được ai nhặt phao.Sau buổi thi cuối cùng, tôi và thầy Huy bỏ cơm, phóng thẳng xe về trường mình trong đêm.Tối đó, ba lô của tôi có thêm mấy viên gạch, một gói cát và ở chỗ đèo hàng có cắm một cái cọc tre lớn dài gần 1 mét để phòng thân.
Khoảng ba mươi năm sau, một nữ học sinh cũ của tôi, sau khi đi trông thi đại học và cao đẳng đã gọi điện cho tôi báo rằng "đã nhờ công an đưa lên tận bến xe ở thị xã" vì lo sợ người địa phương hành hung các giáo viên coi thi nghiêm khắc. Nếu ai có thời gian xem lại các bài báo và các đoạn phim của các đài truyền hình về sự nghiêm túc trong thi cử từ năm 2005 trở về trước sẽ biết rằng sự gian lận trong thi cử đã phát triển và tái phát như thế nào từ năm 1969 đến nay. Bệnh dối trá trong xã hội đã không chừa một khoảng không gian nào cả. Những người đi dạy trẻ làm Người lại trở thành kẻ làm trẻ biến thành “người hư”. Họ không đáng là thầy cô dù rằng đã, đang lên lớp hoặc Quản lí ngành giáo dục.
Việc chống tiêu cực ở đâu cũng đều khó khăn và tính mạng của người chống tiêu cực đều bị đe dọa. Nếu học sinh ở Bắc Giang đợi hết giờ thi mới lên báo với Chủ tịch Hội đồng coi thi về việc tất cả giám thị, thí sinh trong phòng thi đều tham gia gian lận thi thì chứng cứ ở đâu? ai thèm nghe? Tính mạng của người tố cáo có được an toàn không dù hành động này được coi là tích cực đáng được khen ngợi?
Trong quy chế giảng dạy cũng như quy chế thi cử của tất cả các nước trên thế giới đều không ghi : Quay clip các hiện tượng gian lận là vi phạm quy chế thi cử.
Mười hai năm học ở các trường phổ thông, nhà trường XHCN Việt Nam dạy học sinh phải trở thành người trung thực.Đặc biệt nghị quyết trung ương bốn vừa rồi của đảng CS Việt Nam là đẩy mạnh phê và tự phê, cũng như hơn bốn năm trời Bộ Chính trị phát động học tập,làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh trong đó có tiêu chí Trung thực.
Cho nên, không thể gọi việc ghi hình, ghi âm các hành động gian lận trong thi cử có tổ chức của mọi người trong hội đồng thi của một trường là hiện tượng ‘lấy tiêu cực chống tiêu cực”. Càng không thể nói rằng,việc đưa các hình ảnh này lên mạng là "gây ảnh hưởng xấu cho học sinh vì các em còn nhỏ tuổi". Nếu không có các hình
ảnh ghi được và xuất hiện trên mạng, hỏi rằng làm sao những người trung thực có thể phê phán những kẻ gian dối? Làm sao mà có thể phát hiện ra những kẻ có bằng thật nhưng không có kiến thức? Làm sao đánh giá được năng lực quản lí của các cán bộ ngành giáo
dục, làm sao có bằng chứng chống lại những lời cãi chày,cãi cối sống sượng của họ khi có người tố cáo những việc làm gian lận thi cử đó?
Gần đây trên báo chí có đưa tin về những bài báo khoa học của tiến
sĩ Lê Đức Thông và cộng sự bị rút khỏi một số tạp chí khoa học quốc tế. Chắc
mất rất nhiều công sức,ban biên tập các tạp chí này mới làm được việc này vì họ
đã không ngăn chặn ngay từ đầu. Cho nên Bộ GDĐT phải chỉ thị cho Sở GDĐT Bắc
Giang hủy các bài thi của các thí sinh phạm quy trong các phòng thi đã bị tố
cáo là có gian lận,chứ không thể để chấm đợt một rồi chấm lại đợt hai. Những kẻ
ăn cắp kiến thức của người khác đều có thể biến đổi một số câu hoặc chữ để các
bài thi không trùng nhau, nên việc chấm lại lần hai có hai giám khảo rất dễ để
lọt lưới những kẻ gian lận này.
Bộ GDĐT luôn kêu gọi thực hiện “hai không”. Hàng triệu người trông thấy những học sinh gian lận bằng nhiều cách,với sự hỗ trợ của các giám thị,vậy Bộ GDĐT hãy thực hiện khẩu hiệu mình hô hào: Cán bộ đi trước, làng nước theo sau như Bác Hồ dạy.
Đối phó với vụ việc gian lận thi cử tại Bắc giang, tôi không ngờ ông Phạm Vũ Luận lại có thể chỉ thị "cứ chấm thi bình thường" và gọi “việc quay clip là vi phạm quy chế thi cử và ảnh hưởng xấu đến trẻ em” . Việc cố tình đánh tráo khái niệm "vi phạm" của ông Bộ trưởng làm nhiều người rùng mình ghê sợ về sự thiếu tư cách của một cán bộ cao cấp ngành Giáo dục.
Hãy bỏ ra vài mươi phút để lên các diễn đàn mạng ai cũng thấy ông Bộ trưởng "không cần dấu ấn" này đang bị tất cả những ai đã từng giảng dạy, học tập đạo làm người kịch liệt phản đối.
Chỉ có những ai không được học thật và dạy thật ở mái trường xã hội chủ nghĩa và đang hưởng ân huệ của ông Bộ trưởng ban phát mới ủng hộ những lời nói, việc làm của ông Luận mà thôi.
Bộ GDĐT luôn kêu gọi thực hiện “hai không”. Hàng triệu người trông thấy những học sinh gian lận bằng nhiều cách,với sự hỗ trợ của các giám thị,vậy Bộ GDĐT hãy thực hiện khẩu hiệu mình hô hào: Cán bộ đi trước, làng nước theo sau như Bác Hồ dạy.
Đối phó với vụ việc gian lận thi cử tại Bắc giang, tôi không ngờ ông Phạm Vũ Luận lại có thể chỉ thị "cứ chấm thi bình thường" và gọi “việc quay clip là vi phạm quy chế thi cử và ảnh hưởng xấu đến trẻ em” . Việc cố tình đánh tráo khái niệm "vi phạm" của ông Bộ trưởng làm nhiều người rùng mình ghê sợ về sự thiếu tư cách của một cán bộ cao cấp ngành Giáo dục.
Hãy bỏ ra vài mươi phút để lên các diễn đàn mạng ai cũng thấy ông Bộ trưởng "không cần dấu ấn" này đang bị tất cả những ai đã từng giảng dạy, học tập đạo làm người kịch liệt phản đối.
Chỉ có những ai không được học thật và dạy thật ở mái trường xã hội chủ nghĩa và đang hưởng ân huệ của ông Bộ trưởng ban phát mới ủng hộ những lời nói, việc làm của ông Luận mà thôi.
Đăng bài: Mai Xuân Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét