Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

BÁNH BAO HAY GÀ RÁN KENTUCKY

Entry 13/8/11
Người phương Đông vốn tự hào về sự tinh tế của mình trong cách biểu đạt các thông điệp. Một minh chứng là khi cần nói về vấn đề A họ lòng vòng chuyện BCD. Người  Việt nam có câu: Người khôn ăn nói nửa chừng, để cho người dại nửa mừng nửa lo. Để hiểu được cái đích nhắm tới của người nói, phải “đào bới” mửa mật. Thực ra không phải chỉ người phương Đông mới tinh tế cũng như không phải dân phương Tây chỉ biết nói huỵch toẹt, đặc biệt là các chính trị gia. Người Mỹ không là một ngoại lệ. Chàng cao bồi Texas đâu chỉ biết cưỡi ngựa bắn súng đòm đòm khắp nơi để bảo vệ dân chủ mà còn biết bày tỏ thái độ cho bạn hoặc thù theo cách nhã nhặn nhất nhưng có trọng lượng. Cách đây chưa lâu, Washington đề nghị châu Âu tăng ngân sách dành cho quốc phòng ở một mức hợp lý hơn nữa nhưng các ông bạn ở đại lục địa đã tỏ ra lạnh nhạt trước đề xuất của người Mĩ trong đó có Pháp. Sau biến cố Libya, Điện Elize bất ngờ muốn khẳng định vị trí thủ lĩnh châu Âu của mình với việc sắm vai chủ trò trong việc trị đứa con lai cứng đầu ở Bắc phi thì người Mĩ điềm đạm thông báo chỉ tham gia chiến dịch ở mức hạn chế. Đúng như người ta dự đoán, thiếu Mĩ, liên minh châu Âu tỏ ra lỏng lẻo và không đủ sức mạnh để nhanh chóng khuất phục con chiến mã sa mạc Gaddafi. Đó là cách trả lời không thể hay hơn của Obama. Có lẽ hiện nay châu Âu đang thấm thía bài học đắt giá đó.
Người Mĩ đã từng đứng khoanh tay mặc kệ Gaddafi đứng ở diễn đàn Liên hợp quốc xỉ vả Mĩ, xé cuốn Hiến chương Liên hợp quốc trong 1 giờ 36 phút mà không hề có các cử chỉ can thiệp dù, rằng theo quy định mỗi nước chỉ được phép phát biểu 10 phút. Bằng cái cách đứng khoanh tay lặng lẽ, người Mĩ đã tỏ ra rất đáng mặt “người lớn” và tự Gaddafi vô tình biến mình thành “tên du đãng” trước mắt 192 quốc gia tham gia phiên họp. Chứng kiến sự kiện đó, đại biểu của Việt nam không thể không liên hệ đến phiên tòa nổi tiếng xử linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý- khi ông tố cáo chính quyền, công an đã dùng tay bịt mồm ông lại. Tuy nhiên việc chính phủ Việt nam có biết rút ra bài học hay không lại là chuyện khác.
Trải qua một thời kỳ khá dài là kẻ thù và hơn  ba chục năm đối thoại sau khi rút khỏi Việt nam, người Mỹ cũng như người Việt không lạ gì nhau. Trước tham vọng quá đáng của Trung quốc về Biển Đông, trước các động thái gây chiến bằng các cuộc điều động binh lực khổng lồ tại Quảng tây gần biên giới Việt nam trong những ngày qua, trước thái độ ép rệp của chính phủ Hà nội với Trung quốc, có lẽ người Mĩ cần một câu trả lời rõ ràng từ phía Hà nội là: Thưa các ngài, các ngài thực sự muốn “bánh bao hay gà rán kiểu Kentucky”, nếu các ngài đặt lợi ích dân tộc dưới món bánh bao thì chúng tôi cũng sẽ “chiều”. Người Pháp cũng đã hợp tác với Bắc kinh thăm dò tài nguyên ở quần đảo Trường sa, Hoàng sa mới đây  thay cho việc nói với Hà nội rằng: Chúng tôi không thể chờ đợi các ngài. Chúng tôi không thích ú tim.   
Sắp tới đây Jim Webb-Thượng nghị sỹ Mĩ sẽ sang bên ngoại ( Jim kết hôn với cô Hồng Lê Webb ) và chương trình làm việc với chính phủ Việt nam chắc sẽ rất thú vị. Người ta đoán được, Jim đến theo sự chuẩn thuận của hai chính phủ mà phía Hà nội, vấn đề nhân quyền sẽ là con bài mặc cả giống như Bắc hàn dùng vũ khí nhiệt hạch thay cho chiếc bơm kim tiêm vấy máu của con nghiện HIV cò tiền viện trợ. Hãy chờ xem.
MXD   

2 nhận xét:

  1. Thèm gà rán nhưng lại ngán (sợ) bánh bao bác ợ! nên chắc phải còn "ăn" cái bánh bao nhân cạc-tông đó dài dài...

    Trả lờiXóa
  2. Da Bánh Bao độn bả Mía đấy Bạn Ơi. Cái Thằng 4 Xấu làm gì có Bánh Bao cho Dân nó Ăn đâu mà có cho Dân Mình. tin lời nó có mà Mất nước

    Trả lờiXóa