Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

GÌ PHẢI HẠ MÌNH

   

Entry 24/4/11
 Ảnh: Internet.
Trong cuộc đời, chẳng nhiều thì cũng một lần bạn được (bị) xem một vở bi (hài) kịch trên sân khấu đường phố: đánh ghen.
Diễn viên chính (cầm kéo hoặc guốc có gót nhọn) đả thương diễn viên phụ. Trong khi đó diễn viên phụ chúi đầu, loạng choạng vì bị túm tóc, chỉ còn biết ôm khư khư hai…gói xôi mỡ màng che dấu ánh nhìn của thiên hạ một cách bất lực.
Đám khán giả không mất tiền mua vé đứng vòng trong vòng ngoài khoái trá theo dõi diễn biến màn tạp kĩ. Đàn ông tặc lưỡi nhìn nhau cười đầy ý vị. Đám đàn bà kết luận như đinh đóng cột rằng con kia cướp chồng (nếu diễn viên chính tuổi sồn sồn) hoặc con nọ cướp bồ (nếu diễn viên chính mặt còn măng tơ). Nạn nhân gần như hoàn toàn đơn độc vì hầu như không ai can thiệp.
Giả sử có một nam tử nghĩa hiệp giữa đàng thấy sự bất bằng mà tha có mục kích được thì cũng rất ngại can thiệp vì sợ bị hiểu lầm, không phải đầu phải tai.
Không cần phải tham khảo điều tra xã hội học ai cũng biêt các vở diễn  dạng này thường do giới chị em sắm vai. Đàn ông họ không (hoặc hiếm) khi vào vai như vậy. Mèo mỡ  với vợ người ta bi giờ rất an toàn.
Hầu hết khi biết bị cắm sừng, đàn ông tìm cách gặp tình địch nói chuyện phải quấy ở quán cà phê. Sau chầu cà phê nếu đàm phán ổn thỏa tiếp theo sẽ là quán bia hơi mà kết thúc thường có hậu: hai kẻ tình địch say chúi vào nhau cùng móc ví tranh trả tiền. Đấy, bảo sao lãnh đạo thế giới toàn là đàn ông.
Đến đây, các gái rất tò mò muốn biết hai thằng đàn ông kia nói với nhau những gì. Thì đây, tuột luôn cho mà biết. Thằng này hỏi thằng kia là quan hệ đến mức nào? Có sướng không? Nếu đối tác thẳng thắn giả nhời là nói chung cũng được, của lạ bằng tạ mì chính, nhưng nếu em làm phiền bác thì từ nay xin thôi, em đền bác cái này cũng được lắm thì đối tác được khuyến khích cứ tự nhiên “ẵm luôn cục vàng” ý cho tớ, tớ sẽ thưởng thêm. Còn nếu đối tác loanh quanh chối thế nào cũng bị cái tát. Thế thôi. Nói chung bọn men đánh ghen có văn  hóa. Chuyện găm vào người tình hoặc tình địch viên kẹo đồng là chuyện của mấy thằng điên ở thế kỉ 19, nay là chuyện cổ tích.
Tại sao lại có chuyện đó?
Đơn giản quá. Vì từ  cổ đến kim cho chí…còn lâu, gái cứ đề cao quá đáng cái ấy của men. Gái đừng vội tưởng “cái ấy” là cái ấy như thầy hiệu trưởng của Vô va nhé. Giá trị của đối tượng ở le vờ nào đều do chính gái đặt ra mà thôi. Nó là rau dưa nếu gái quan niệm “nó” là thứ thường nhật phải xài. Nó là của để dành nếu gái xếp nó vào hàng châu báu. Nó là hương hỏa nếu gái để nó lên…nóc tủ. Có thế thôi.
Bản thân đàn ông có nhiều hạng. Kể cả hạng châu báu nếu gái cứ cất giấu bao bọc kĩ quá thế nào nó cũng trở thành vô dụng hoặc có ngày bị mất cắp do gái sơ ý đem ra phơi phóng hoặc tự nó đâm thủng túi chui ra.
Tớ cũng chả dám khuyên gái đừng vào thẩm  mĩ viện để nâng ngực, sửa mũi, xẻ cằm. Tớ chả dám bảo gái đừng mặc váy ngủ, đồ lót đắt tiền và đừng tốn tiền mua nước hoa hảo hạng mà xức vào nách khi lên giường với chồng. Đó là việc của gái. Có điều gái  nên tự giải ảo và rất nên biết sự thật đau thương rằng 99,9% lũ men khi đã chán chường thì cái váy ngủ vơ xịt, áo lót trai ầm sẽ làm nó ngứa mắt thêm vì gây cho nó cảm giác của cái ví móp mép chứ không làm cho nó thấy mát mắt. Cũng vậy, mùi hôi nách của con bồ làm nó thèm thuồng và chửi thầm mùi nước hoa trưởng giả của gái đấy.
Vấn đề ở đây là gái phải biết giữ cân bằng. Gái cần biết dũng cảm sẵn sàng quẳng cái “cục vàng” ấy ra đường không chớp mắt khi cần và làm đẹp mình bằng vẻ chân thật, mộc mạc nhất có thể chứ đừng cư xử với men theo cách thức khôn lỏi. Thật thà là cha quỷ quái. Các cụ ta dạy thế mà. Gái cứ nghĩ mà xem nếu tất cả mọi người dứt khoát không dấm dúi tiền cho cảnh sát, phạt ráng chịu khi mắc lỗi thì cảnh sát sẽ hiên ngang đứng giữa ngã tư đường phố thay vì lén lút nấp sau gốc cây như hiện nay. Đừng khôn lỏi nữa mà hãy cư xử đàng hoàng và tự tôn phẩm giá của chính mình gái ạ.
MXD

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét