Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

HÃY ĐÁNH GIẦY THẬT ĐỀU ĐẶN

    Mai xuân dũng 29/8/2010


Nếu phải quyết định giữa hai sự lựa chọn: sử dụng máy đánh giầy chạy điện với “ máy đánh giầy chạy bằng cơm” thì có đứa sẽ chọn cách thứ hai. Ngồi vắt vẻo trên ghế xem báo, nhâm nhi ly cà phê Lâm, miệng phì phèo điếu thuốc lá thơm, gác cao chân cho thằng nhóc đánh giầy.


Cảnh tượng ấy có gì đó bất nhẫn. Bằng tuổi thằng đánh giầy, những đứa trẻ may mắn khác sáng đến trường, với bộ đồ được giặt ủi thơm phức xách tay con Apple Delux, trưa xuống nhà ăn sáng choang đánh chén phủ phê; chiều trước khi về nhà, rủ nhau vào Lotteria điều hòa mát lạnh nhâm nhi ly nước ép trái cây, buôn dưa lê và nghe nhạc Surround; tối về ngã vào lòng ba má nũng nịu đủ trò, chán chê LX lại đòi Liberty.


Còn nó ngồi đây, mặc bộ đồ cũ như chiếc khăn lau nhà, cặm cụi đánh giầy với vẻ mặt cam chịu. Đáng tiếc là ông Giời thông biết mọi sự nhưng không cho nó quyền lựa chọn cha mẹ để sinh ra và định thời khắc hợp lý để nó lạy đời.


Biết rằng bất nhẫn nhưng vẫn phải chọn “máy đánh giầy chạy bằng cơm” vì đơn giản có đứa muốn làm một việc tử tế cho một đứa trẻ để đỡ áy náy vì cả đời làm công việc bất lương và bất khả từ chối suốt 8 tiếng đồng hồ trong cơ quan công quyền. Thì nó không đánh giầy cho người này thì nó đánh giầy cho kẻ khác. Tất nhiên chỉ khác một chút, gặp được kẻ có 5 xu lương vẫn tốt hơn gặp kẻ chả có xu nào. Tình thương là thứ hoa trái bị mất mùa triền miên ở cái xứ đỉnh cao trí tuệ này.


Khi đã quen nhau cả năm trời thì kẻ nọ mới thấy bỏ ra 10 nghìn đồng bao gồm 6 nghìn đánh giầy và 4 nghìn tiền “bo” là cái giá quá bèo cho những gì nhặt nhạnh được trong các câu chuyện bâng quơ. Không như vậy làm sao biết rằng thằng nhóc chỉ kiếm được một ngày trên dưới tám chục nghìn đồng chứ không phải vài trăm như nhiều người đồn đoán. Nếu không biết đôi khi vứt mẹ tờ báo đi mà cứ cắm mặt cắm mũi vào đó thử hỏi làm sao hiểu được trong cái đầu bù xù be bé kia có gì? Thì đấy rốt cục nó chỉ được ba chục phần trăm trên tổng số thu mà thôi vì đơn giản luật “doanh nghiệp” của nó quy định rồi. Quy định là khỏi bàn cãi, ăn bớt là trốn thuế, là phải chịu một số luật hình của Hội liên hiệp đánh giầy quốc gia. Bớt 20 nghìn có thể phải chuộc lại lỗi lầm bằng một chiếc răng hoặc vài vết sẹo. Qua mặt luật là một việc bất khả thi. Nên ngoan biết điều đi. Đời dạy cho nó biết điều hay lẽ phải là đừng ăn bớt vài chục nghìn. Chỉ chết kẻ ăn bớt vài chục nghìn. Chưa thấy đứa nào ăn bớt vài chục tỷ chết cả. Ăn bớt càng nhiều tỷ, độ an toàn càng cao.


Thế nên việc có người nghĩ rằng mở lượng hải hà bằng cách để nó ở nhờ trong garage bỏ không nhằm đỡ cho nó “tiền ngủ” mà nó bị trừ hàng tháng là nhầm. Nó không dám đâu. Nó phải giữ để hàm răng của nó đủ cái nào hay cái đó cho một mai tương lai xán lạn phía chân trời.


Hãy đánh giầy thật đều đặn. Đánh giầy cho các sếp sạch bụi bẩn là công việc có thu hoạch. Dù cho cảnh đó có bất nhẫn đi nữa.

MXD

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét