29/6/2012.
Một nỗi day dứt hình như tự tạo, rồi tự tìm cách hóa giải trong phiêu du, phiêu lãng. Nhưng đúng là thứ thơ Thật gói bên trong là tình cảm bật ra từ các vòng giao thoa tâm tưởng sâu thẳm của câu chữ. Đọc xong thấy sự thôi thúc vượt qua khuân khổ chật hẹp về nội dung của blog để đưa vào bài thơ độc đáo này. Để đôi lúc giải phiền.
(Mà rồi có khi còn phiền thêm không biết chừng)
Phạm Ý
Một ngày
Khi em không còn khóc được nữa
Bên ô cửa nhà vắng chùm hoa sữa
Và anh thôi nhìn phía nồng nàn
Một ngày
Dư âm ngày cũ dần tan
Em bước đi trong miền viễn tưởng
Nhấc cánh tay ngoan gạt mùa tóc vướng
Nhạt nhòa chia phôi
Một ngày
Ngọt nhạt đôi môi
Em biếng cài nụ bằng lăng lên tóc
Chiếc ghế đá ru kiến con cô độc
Mất nhau chắc cũng thế mà anh
Một ngày
Hai lăm tuổi biết khoảng trời không xanh
Cuối tít tắp nhuộm vàng ngàn bông mây úa
Chán hồn nhiên nên không thích rải cải ngồng lên dòng Lam nữa
Mua vui em tự quát mình
Một ngày
Vò chiếc khăn tang nhốt nấm mồ câm thinh
Tự chôn mình trong vô vàn điều dang dở
Đời của em- một cô gái hay mơ, hay hờn ghen, hay giả đò điên nào ngỡ
Đau đến vầy ư anh?
Một ngày
Người ta sẽ thấy nấm mồ tím hóa xanh
Là lúc em tự cởi trói cho những muộn phiền hôm nay tan biến
Lấp liếm
Em tự giết chết nồng nàn
Vậy là sắp bước qua tuổi 25. Mình vẫn như vầy, vẫn ko thoát ra được những hũ buồn tự tạo. Hôm nay, quyết định chôn đi những thứ cần chôn, đắp mồ những thứ cần đắp mồ. Chúc cho mình bình yên!!!
Đăng bởi Mai Xuân Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét