Ảnh Internet
Hổm rày, chủ tịch Trương có chuyến thăm cấp nhà nước tới Trung Quốc và hội kiến với ông Tập trên cương vị người đứng đầu ban lãnh đạo mới của Tầu.
Mọi người quan tâm xâu xắc đến
các văn kiện đã được hai bên ký kết. Dĩ nhiên. Vì họ là các chính trị gia hoặc
những người có viễn kiến, lại quan tâm diễn tiến thời cuộc.
Tớ chả thiết các văn kiện. Đơn
giản vì tớ nghĩ “lông lổi” là mọi trò khỉ được họ trưng ra chỉ là diễn, nhằm
làm chóng mặt chín chục triệu mạng dân Nam mà thôi.
Vậy tớ quan tâm gì?
Tớ quan tâm chuyện chị Trương nhà
ta không theo đoàn trong vai phu nhơn chủ tịch như mọi lần. Không đơn giản là chị Trương
chưa kịp may áo dài mới hoặc không thích shopping trong các trung tâm mua sắm ở xứ chim sẻ rụng vì mỏi cánh này.
Mọi chuyến đi cấp “đỉnh” quốc gia bao giờ
cũng phải được bàn thảo trong ban lãnh đạo tối cao. Các chuyên gia ngành
ngoại giao chắc chắn được vời tới làm tham mưu cho lãnh đạo: nhân sự nào tham gia, hội kiến
với ai, ký kết cái gì, nói năng đi đứng, cười nụ hay chuốm chím ra sao. Cái đó
gọi là đem “con bò kỹ năng” ra cắt tiết lọc xương rốt ráo.
Cuối cùng họ quyết nghị: Chị
Trương ở nhà.
Như vậy là tốt. Bài học Cali của ông Tập còn nóng
giẫy ra đấy. Chuyến công du Huê kỳ của ông Tập cùng phu nhơn, hàng tỷ
người người Hoa thích thú, tò mò chờ đợi hoạt cảnh Đệ nhấts Phu nhân Bành Lệ
Viên gặp gỡ với Đệ nhất Phu nhân Michelle Obama nhân chuyến viếng thăm của đoàn
Trung Quốc tại bang Cali. Tuy nhiên, bà Michelle đã quyết định ở lại Washington chơi với con
gái, chứ không gặp gỡ vợ chồng ông Tập.
Người ta đàm tiếu rằng bà
Michelle khoái chơi với con gái chứ không khoái việc gặp gỡ bà Bành cùng ông
Tập.
Với người phụ nữ Mỹ-dù là ở vị trí phu nhơn nguyên thủ quốc gia thì việc cố rặn cười với lãnh đạo của một quốc gia độc tài như Trung quốc hình như là điều rất khó chấp nhận với họ. Hơn thế nữa, nghe đâu Obama phu nhơn có biêt năm 1989, bà Bành có mặt trong quân đội Giải phóng nhân dân Trung hoa đã giải phóng cuộc biểu tình của sinh viên Bắc kinh, rửa quảng trường Thiên An Môn bằng máu.
Thật ra làm gì có chuyện "khoái" hay không "cực khoái" ở đây. Việc bà Michelle lánh mặt cũng là hành động của nghị quyết đó thôi. Đừng tưởng mỗi phe cộng sản là độc quyền "nghị quyết" nhé.
Với người phụ nữ Mỹ-dù là ở vị trí phu nhơn nguyên thủ quốc gia thì việc cố rặn cười với lãnh đạo của một quốc gia độc tài như Trung quốc hình như là điều rất khó chấp nhận với họ. Hơn thế nữa, nghe đâu Obama phu nhơn có biêt năm 1989, bà Bành có mặt trong quân đội Giải phóng nhân dân Trung hoa đã giải phóng cuộc biểu tình của sinh viên Bắc kinh, rửa quảng trường Thiên An Môn bằng máu.
Thật ra làm gì có chuyện "khoái" hay không "cực khoái" ở đây. Việc bà Michelle lánh mặt cũng là hành động của nghị quyết đó thôi. Đừng tưởng mỗi phe cộng sản là độc quyền "nghị quyết" nhé.
(Ai bảo võ Tây không thâm bằng võ Tầu nào?)
Tuy nhiên nếu chuyến thăm Trung
quốc tới đây của ông Obama cùng phu nhân diễn ra thì bà Michelle sẽ ở vào một
hoàn cảnh rất gai góc.
Người Tầu chính trị là những
người cực giỏi trong thiết kế các hoạt cảnh chính trường. Bớt sơ hở với họ cái
gì đỡ bẽ mặt cái đó. Chị Trương ngồi nhà uống trà theo dõi anh nhà và chờ đợi
chuyến đi cùng anh Trương qua Indo là thượng sách.
Dẫu sao Indo cũng là xứ sở ít hang hùm nọc rắn.
Dẫu sao Indo cũng là xứ sở ít hang hùm nọc rắn.
Thôi thì chuyến sang Tầu của anh
Trương cũng có vẻ ít dị nghị hơn chuyến sang Thái của bác Lủ. (Trước kia người ta
kêu là bác "Lú").
Hôm nọ, bác Lủ với học vị giáo sư
chuyên ngành xây dựng (đảng) đã chính
thức được trường đại học Thammasat trao bằng tiến sĩ danh dự ngành chính trị
học nhân chuyến thăm Thái.
Cái bằng "Danh dự" ở cái xứ xở xung xướng có môn bài này chẳng biết có giá cỡ nào nhưng với bác Lủ là vinh dự tự hào lắm. (Thì trông bác tươi như hoa thế cơ mà).
Vậy mà dân tình chúng nó đem việc đó ra đàm tiếu công khai rằng: "Việc nớ chả đem lại cho tương lai chính chị của bác tý tị tỳ ty hào quang chói lòa nào cả mà chỉ mua được trận cười".
Tức chết đi được. (Dĩ nhiên là thằng tớ tức chứ không phải bác Lủ).
Cái bằng "Danh dự" ở cái xứ xở xung xướng có môn bài này chẳng biết có giá cỡ nào nhưng với bác Lủ là vinh dự tự hào lắm. (Thì trông bác tươi như hoa thế cơ mà).
Vậy mà dân tình chúng nó đem việc đó ra đàm tiếu công khai rằng: "Việc nớ chả đem lại cho tương lai chính chị của bác tý tị tỳ ty hào quang chói lòa nào cả mà chỉ mua được trận cười".
Tức chết đi được. (Dĩ nhiên là thằng tớ tức chứ không phải bác Lủ).
Tớ rất bức xúc khi hay tin bọn lá
cải bên đó còn chửi xéo bác. Nhưng điên nhất là tờ báo hàng đầu của Thái, Bangkok
Post ngay trong ngày cũng đã có bài báo tựa đề rất đểu: “Activists
Riled by PhD for CPV Leader”. Tức là “Các nhà hoạt động nổi giận với việc trao
bằng TS cho lãnh đạo đảng CSVN”.
Bình tâm lại tớ nghĩ cái trường đại học nọ nó chả ngu đâu. (Chê người khác ngu vốn là đặc sản của người Việt nam mình). Dân Thái lan nó không nhiễm cái bả đó. Chắc là nó đểu.
Tớ đồ rằng bọn Thái nó chơi sỏ
bác Lủ nhà mình. Nó bắt thóp bác thích bằng cấp (thích khác với hám danh nhé) thì nó trao cho bác cái bằng ranh rự ấy. Mất gì?
Mấy anh báo mạng nhà mềnh cứ chỉ trích trường đại học Thammasat là sai tuốt.
Mấy anh báo mạng nhà mềnh cứ chỉ trích trường đại học Thammasat là sai tuốt.
Thì ra Muay Thai cũng chả kém gì quyền Anh hay Hiệp khí đạo pháp nhỉ?
Cũng may mà bác Lủ cũng để phu
nhơn ở nhà đan áo chờ đông tới chứ cùng tháp tùng phu quân sang đó thì thật
là…tốn muối.
Lê Chông