Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

BAO GIỜ CÓ "LỄ CẮT BÌ" ?

Entry 30/7/11
Name:  a.jpg
Views: 1444
Size:  51.2 KB
Trong các căn bệnh hiểm nghèo của thế kỷ, nhân loại lo lắng mất ăn mất ngủ về nan y Suy giảm miễn dịch, ở Việt nam quen gọi là “ết” hoặc “si đa”.
Ai mắc căn bệnh này, người đó coi như đã bị tuyên án tử hình.
Thế giới đã không ngừng tìm tòi phương cách chống trả nó. Đến nay các nhà khoa học đã có những thành tựu được ghi nhận như tạo ra vắc xin phòng ngừa, thuốc điều trị nhằm kéo dài sự sống cho người mắc bệnh nhưng chưa thể tiêu diệt được “con ma” HIV.
Một trong những biện pháp phòng ngừa mới đây được thế giới ghi nhận là liệu pháp cắt bao quy đầu.
Ngày thứ Tư (20/7/2011) vừa qua, trong khuôn khổ Hội nghị Quốc tế về Sida tại Roma, một tin vui đã được thông báo : việc cắt bao quy đầu ở đàn ông có thể làm giảm đến một nửa nguy cơ mắc bệnh Sida.
Bao da quy đầu là một cấu trúc bọc bên ngoài của cơ quan sinh dục nam và nữ. Đây là nếp gấp da trên phần cuối dương vật và bao quanh âm vật. Mặt trong lớp da này có những tuyến tiết ra dung dịch chất nhờn mà khi tích tụ tạo ra một lớp chất bợn trắng đục rất dễ nhiễm khuẩn. Thủ thuật cắt bao quy đầu (circumcision) là để cắt bỏ lớp da này đi khiến cho đầu dương vật hoặc âm vật lộ ra. Đây là giải phẫu duy nhất được nhắc đến trong Thánh Kinh.  Trong Cựu Ước, thủ thuật này là cắt việc bỏ cái bì phía trước ở dương vật của người nam, biểu hiện của sự ô uế (Phục truyền luật lệ ký 10:16; Giê-rê-mi 4:4), về sau việc này trở nên một giáo điều trong các tôn giáo như Hồi giáo, Do thái giáo, Chính thống giáo và phổ biến ở Trung đông, Phi châu, thậm chí cả ở Mỹ.
Việc cắt da bao quy đầu đã có một lịch sử tới 5-6 nghìn năm với các bằng chứng rõ ràng qua công bố của giới khảo cổ Quốc tế. Người tiền sử đã có tục cắt da quy đầu cho các bé trai và nhiều bộ tộc châu Phi cắt bao da cho cả các bé gái và tục lệ đó có đến tận bây giờ. Tuy nhiên việc cắt da bao quy đầu ở các bé trai là phổ biến hơn cả.
Điều đó đặt ra một câu hỏi là con người từ xa xưa làm việc này có mang tính y học hay đơn thuần chỉ mang tính tôn giáo ? Đó là một câu hỏi lớn chưa có sự giải đáp chính thức và thỏa đáng nhưng có thể nói rằng: liệu pháp đó phải có căn cứ và được sự ủng hộ của số đông hoặc số ít người (nhưng) có quyền lực.
Căn bệnh suy giảm miễn dịch ở Việt nam chưa hoành hành ghê gớm như ở một số nước châu Phi nhưng căn bệnh suy thoái đạo đức lối sống ở “một bộ phận cán bộ đảng viên” và con em của họ thì thật sự đã lan rộng và trở thành căn bệnh trầm kha.
 Căn bệnh SUY THOÁI ĐẠO ĐỨC biểu hiện đầu tiên là THAM NHŨNG.
Muốn có chức có quyền bước đi đầu tiên phải là: được vào đảng.
Viêt nam có số lượng đảng viên chưa tới 10% dân số nhưng đây là bộ phận có chức có quyền tạo nên tham nhũng với vô vàn mưu ma chước quỷ để thăng tiến bất chấp dư luận xã hội, sản sinh ra vô số kẻ thừa tiền ăn chơi thác loạn làm băng hoại đạo đức xã hội trong khi đại bộ phận dân chúng kiếm sống rất chật vật nghèo khổ.
Trong khi đầu tư nước ngoài và các nguồn của cải vật chất trong nước không tạo nên sự cải thiện thật sự cho đời sống nhân dân thì các cán bộ đảng đã nhanh tay vơ vét để làm giàu cho cá nhân, gia đình mình.
Cách đây vài năm báo chí trong nước nói về những cán bộ cao cấp trong đảng “cưỡi 1 nghìn con trâu” đến công sở hoặc đi du hý để nói về những chiếc xe hơi của họ thì nay “cưỡi 1 nghìn con trâu” là chuyện nhỏ. Các đảng viên “ưu tú” mua cho con cái họ những chiếc xe hơi Rollroy giá nhiều nghìn con trâu và tổ chức những bữa tiệc sinh nhật bạc tỷ trong khi rất nhiều người dân lao động quần quật cả đời mà cơm không đủ no, con cái nheo nhóc không có tiền thuốc thang chữa bệnh.
Năm 2010, Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp Việt nam ở vị trí thứ 116/178 trong thứ hạng về tham nhũng.
Đảng CS Việt nam thừa biết tham nhũng sẽ đục nát cơ cấu nhà nước, phá hoại niềm tin vốn đã xuống rất thấp trong nhân dân, khơi dậy ngọn lửa bất mãn, chống đối trong xã hội đe dọa sự tồn vong của chế độ nên cũng đã có những động thái kìm hãm cơn sóng thần tham nhũng.
Tuy nhiên đại bộ phận tham nhũng là những người có chức quyền, là đảng viên, vậy chống tham nhũng là chống cái bộ phận “tiên phong” đó là chống đảng. Cán bộ có chức vụ càng cao tham nhũng càng lớn. Trong kì họp Quốc hội khóa 13 vừa qua, ông Trương Tấn Sang, tân chủ tịch nước cũng phải thừa nhận việc chống tham nhũng là chưa có hiệu quả. Thực ra, xét về bản chất vấn nạn tham nhũng ở Việt nam, đó là việc nêu ra mà không thể làm được, một bài toán không có lời giải.
Biểu hiện rõ nét nữa của SUY THOÁI ĐẠO ĐỨC là DỐI TRÁ. Xã hội Việt nam đang sống trong dối trá và lấy dối trá làm kế sách tồn tại. Để tỏ ra dân chủ, đảng bày đặt ra Quốc hội và cho ghi vào Hiến pháp “ là cơ quan quyền lực cao nhất” nhưng ai cũng biết Quốc hội có đại đa số đại biểu là các cán bộ đảng viên và đương nhiên các đại biểu phải tuân theo chỉ đạo của một nhóm người có quyền lực cao nhất trong đảng, quyết định tất cả các vấn đề trọng đại của đất nước. Gần đây dư luận xã hội, báo chí đã nêu đích danh nhiều cán bộ cao cấp trong đảng, nhà nước sử dụng bằng giả. Các quan chức này thậm chí dùng tiền ngân sách nhà nước, thực chất là tiền thuế của dân để mua bán bằng cấp, học vị giả để được thăng tiến lên các chức vụ cao hơn trong đảng, trong bộ máy nhà nước.
Các cơ quan truyền thông như đài truyền hình, báo chí của nhà nước lập ra cũng chỉ để tuyên truyền nói tốt cho đảng, nhà nước và nói dối dân về nhiều sai phạm của các cơ quan đảng, nhà nước, bưng bít che dấu các sự kiện Quốc tế và trong nước mà họ cho là “bất lợi” cho đảng.
Các cơ quan truyền thông này rất mập mờ giữa tốt và xấu trong viêc đưa thông tin về các nhân vật như Bin la đen hay Ga đa phi…Trong một thời gian dài, họ che dấu tình hình thực tế mối quan hệ Việt nam –Trung quốc. Không phải vì sự “khôn ngoan” trong “đối sách” với Trung quốc mà vì sự hèn nhát, vì các quyền lợi, chức vụ của họ mà họ đã tìm mọi cách che dấu tình hình thực tế là hiện nay Trung quốc đang ra tay cướp đất, cướp biển của Việt nam. Người ta một mặt chỉ đạo cho công an đàn áp người dân biểu tình biểu thị lòng yêu nước, phản đối Trung quốc gây hấn với Việt nam, một mặt không cho báo chí đưa tin người dân biểu tình, thậm chí xuyên tác sự thật về các cuộc biểu tình là “một nhóm người tụ tập” (TTXVN).
Trong một xã hội mà nói thật đem lại sự mất an toàn thì toàn đảng toàn quân, toàn dân chỉ thấy toàn nói dối. Đau xót thay, việc nói thật đáng ra là một điều bình thường thì ở Việt nam nói thật (được những người có lương tri) coi như là một biểu hiện anh hùng. Mà quả thật ở nước ta việc nói thật là cần rất nhiều dũng khí và sự hy sinh, một ví dụ điển hình là trường hợp của Tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ.
Có thể nói biểu hiện của căn bệnh SUY THOÁI ĐẠO ĐỨC còn thể hiện nhiều nữa ở sự vô cảm (trong cán bộ, dân chúng), sự nhẫn tâm, côn đồ của một số cán bộ sỹ quan công an như báo chí các “lề” đăng tin, ảnh như: Cú đạp lịch sử của đại úy an ninh tên Minh vào mặt người biểu tình yêu nước cũng như rất nhiều các trường hợp công an nổ súng vào dân, vào thiếu niên, đánh chết dân lành như dư luận xã hội đã từng biết đến. Liệu quốc nạn SUY THOÁI ĐẠO ĐỨC có thể chữa trị ?
Nào, các vị quan chức cao cấp của đảng và nhà nước có dám nhìn thẳng vào sự thật này để ngõ hầu tìm được một “liệu pháp hoặc thủ thuật cắt bì” cho xã hội Việt nam không?
MXD



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét