Trang

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

ĐÀ LẠT



Khi loanh quanh ở quãng thời gian “tri thiên mệnh”, lũ đàn ông bắt đầu dè xẻn tiêu dùng phẩm hạnh, thứ được cho là vô giá trong cuộc hành trình cuối cùng nhưng cũng đã phung phí quá nhiều lúc thủa còn trai trẻ.Tất nhiên khái niệm “phẩm hạnh” là tương đối vì còn phụ thuộc vào tính nết, sức khỏe, điều kiện gia đình, đặc điểm địa lý và dĩ nhiên là cả viền tý dày mỏng đến đâu.
Quán cà phê không ở trung tâm phố nhưng là phố trung tâm cà phê. Chẳng đông đúc đến độ phải ngóng mỏi cổ cô nhân viên mông cong mới đem đến hai ly đen nóng và bạc sỉu. Chẳng vắng đến độ đôi khách tuổi hoa nở hết tầm phải ngượng ngùng vì ánh mắt thóc mách của chủ quán. Biết đâu đó cũng chỉ là ám ảnh lúc không còn xuân thì.
Nghĩa là quán cà phê đúng típ dành cho dân lỡ độ tình.
Hương cà phê Arabica đất bazan không thể lẫn lộn với bất kỳ loại cà phê nào. Mùi thơm hoang dã bay lên từ hai cái phin inox luồn vào từng tế bào khứu giác đem đến một cảm giác vừa đắng cay vừa đê mê.
Họ nói không quá nhỏ như những cặp tình nhân trẻ trung và không lớn tiếng quá như những bà buôn hàng vải tấm hoặc những tay chơi trứng sàn HNX index hoặc Hose. Ở cái độ tuổi này, tâm thế tự ý thức về danh dự của mình cộng với kiến thức được tích lũy trong phép tắc trong ứng xử bắt họ tuân thủ “lộ trình” ẩm mốc thời phong kiến. Cái lạnh của vùng cao nguyên diễm tình và sự trầm mặc thanh tịnh của nó cùng những quy tắc bất quy tắc ấy làm cho câu chuyện buổi ban đầu trở nên thật mong manh cho cơ hội gặp gỡ lần sau. Sự rào đón là điều dĩ nhiên, ai cũng muốn tiến lên nhưng ý thức lại nhắc họ rằng hãy ưu tiên cho cuộc tháo chạy trong an toàn. Sự thông minh, tinh tế không phải bao giờ cũng là  tốt cho tương lai một tình bằng hữu có pha đôi chút chất lỏng lóng lánh của tình yêu. Thứ tình yêu long lánh như thủy ngân trong ống nghiệm.
Anh kể cho cô nghe những trải  nghiệm trên đường ra Bắc vào Nam từ những lần nào đó còn đọng lại trong đầu. Cuộc hành trình dọc cái lưng còng Mẹ Việt nam thật là dài bởi sự nghèo khó của phong cảnh. Sự giống nhau đến đơn điệu của làng mạc bám theo quốc lộ 1, những mái ngói thấp tè, những đám trẻ đông đúc bụng to chân leo teo cởi truồng trước sân nhà mọc đầy cỏ lác vàng ệnh làm con đường dường như dài bất tận. Từng dẫy đồi sắn lêu đêu, dây leo lẫn cúc quỳ bám đầy bụi đường, những cồn cát trắng nổi lên lô xô những ngôi mộ cùng với những cây quạt khổng lồ của máy phát điện nhờ gió đủng đỉnh quay ở miền Chàm Ninh thuận.  
Cô lặng lẽ nhìn vào ly nước trong vắt bên tách cà phê như tìm trong đó ý nghĩa của câu chuyện anh kể thỉnh thoảng đánh dấu vào những chương không có chủ đích bằng tiếng “thế ạ” rất ít mầu sắc.
Câu chuyện rời rạc, hơi khô khan không chắc đã là tệ mà có thể là dấu chỉ sự chân thành. Khi người ta có thể thao thao như nước chảy hoặc líu lo như họa my trong lần gặp gỡ đầu tiên đôi khi minh chứng cho mức độ nông cạn của tâm hồn. Không có dòng suối nào trong thiên nhiên lại chảy trơn tuột trong lòng ống cống cấp nước Phần lan cả.
Ngoài xa, hồ Xuân Hương xanh biếc như màu nước ở bể bơi của các Resort Nha trang. Tháng 10 là độ đẹp nhất của Đà lạt. Hoa lưu ly rực rỡ bên tulip. Những dàn cẩm tú cầu chạy dài nở trắng các lối đi. Lượn quanh hồ là thảm cỏ mướt xanh chạy dài đến chân các hàng rào sắt cổ kính phủ đầy hoa dã quỳ bao quanh từng ngôi biệt thự kiến trúc kiểu gotic với tường trần gạch đỏ. Viền quanh những ô cửa sổ sơn trắng là dàn hoa tygon và dây leo nắp ấm. Không gian trong vắt của trời xanh mây trắng được nối xuống đất bằng những hàng thông lá kim cao vút rì rào gợi nhớ tới các triền đồi bên rừng Boulogne và Vincennes ở Paris. Đà lạt là cô gái mắt xanh giữa các đô thị ồn ào châu Á.
Khi gió hồ phóng khoáng cuốn từng làn hơi nước tỏa vào không gian lạnh giá, hai người đáng lẽ xích gần lại với nhau thì chính họ lại bất giác kéo cao cổ áo thu mình lại trong chiếc ghế mây rộng. Khoảng cách giữa họ như càng xa hơn. Có thể cái dũng khí trong các e-mail làm họ ngộ nhận về nhau. Giữa thế giới thực tại và thế giới ảo là một chặng đường dài từ trái đất đến dải ngân hà. Những người tự trọng vĩ đại trên mạng rất có thể trở nên ích kỉ trong cuộc đời khi chẳng thể hiện sự dũng cảm xóa bỏ khoảng cách giữa hai cái ghế mây và một chiếc bàn trà. Có thể sự đường đột nắm bàn tay bạn gái mới quen có phần thô thiển thiếu tinh tế và lãng mạn nhưng tình cảm lãng mạn thật sự sau cái nắm tay đó lại theo họ đến hết phần đời còn lại.
Nhưng chuyện tình ở đó không xảy ra. Có lẽ Đà lạt là thiên đường cho tình yêu mang từ nơi khác tới nhưng hình như không phải nơi nhóm lên ngọn lửa tình…

Mai Xuân Dũng

1 nhận xét:

  1. Đọc và mỉm cười, nghĩ mãi không biết dành lời đề tặng như thế nào cho bài viết. Mọi lời khen ngợi đôi khi thấy sáo rỗng. Chỉ biết là em cười mãi không thôi, tiếc cho cả chàng lẫn nàng. Tiếc cho vạn vật đẹp như mơ lại chẳng đốt cháy lên được một ngọn lửa...ai đó bảo rằng sách là bản ghi nốt nhạc, còn nói chuyện là tiếng ca...

    Trả lờiXóa