Trang

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

MỆNH TRỜI



Entry 29/11/2011
Trang lão nhân lên núi cùng Tích Lỗ.
Lỗ đệ thấy đám cây con ven đường còi cọc thì bảo:
-Giống này không cho gỗ, lá dê bò còn không ăn. Thật là vô tích sự. Nói xong rút dao định chặt đi. Trang lão nhân bèn can rằng:
-Chớ chặt nó mà làm gì. Hãy nhìn đám cỏ um tùm dưới gốc mà xem, nếu chặt hạ những cây này khác nào mở trời cho đám cỏ dại kia tha hồ vươn cao. Chi bằng cứ để thế là hơn.
Lỗ đệ ngẫm nghĩ cho là phải.
Lại đi một hồi gặp nhiều cây bên sườn núi vỏ cháy nham nhở, cành khẳng khiu, lá không còn một chiếc. Tích Lỗ than rằng:
- Thương thay lũ tùng bách kia. Ai bắt đâu ngu dốt chòng chọc giữa giời tránh làm sao sấm sét?
Trang lão nhân phất tay áo, cười lớn mà không nói gì.
Đi một đoạn nữa, hai thày trò dừng lại nghỉ chân. Tích Lỗ giở rượu thịt ra bày dưới bóng mát cây đại thụ xanh tốt, cành lá xum xuê đặng dùng bữa. Thấy vậy Trang lão xua tay:
-Chớ. Chớ. Hãy ra giữa bãi cỏ mà ngồi nghỉ ngơi.
Tích Lỗ ngoài mặt vâng lời nhưng trong bụng thầm chê Trang lão nhân quá già đâm ra gàn dở.
Rượu thịt no say, hai thày trò ngả lưng ngắm trời ngắm đất lại thêm gió mát hiu hiu, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Bỗng đâu nghe ầm ầm như núi lở kề bên. Tích Lỗ giật mình vùng dậy hoảng hồn thấy cây đại thụ đổ ngang, gốc rễ  chổng lên trời, cành tan lá nát rụng rời, đất cát bay mù mịt một góc rừng đúng chỗ khi trước định ngồi.
Tích Lỗ bấy giờ hồn vía lên mây vội quỳ gối trước Trang lão nhân lạy 3 cái mà rằng:
-Tiểu đệ có tai như điếc, có mắt như mù không biết núi Thái sơn trước mặt, dám coi thường Trang đại lão. Từ nay xin bỏ thói kiêu căng mong được Ngài chỉ bảo.
Trang lão từ tốn:
-Vạn vật trong vũ trụ đều có mệnh Trời. Năm có bốn mùa, ngày có tối sáng, Triều chính có hưng có vong, con người, muông thú có sinh mới có diệt. Cây con tất có ngày phải lớn, cây to ắt có lúc mối mọt. Hãy nhìn xem cây đại thụ kia to lớn biết bao mà lòng rỗng hết tự khắc đổ làm sao đững vững mãi được, chỉ một cơn gió mạnh là bật gốc mà thôi. Nhưng ví bằng sấm sét không đánh vào đám tùng đám bách dưới kia hỏi rằng cơn gió nhỏ có len nổi qua cánh rừng xum xuê cây lá được chăng?
Lời bàn:
Trang tử biết mệnh Trời, hiểu lòng người, nhìn xuyên thấu vạn vật thật là kẻ xưa nay hiếm.
Tích Lỗ là kẻ biết hay dở trong đời nhưng luôn luôn để cái tay đi trước cái đầu dẫu có can trường cũng là hạng phàm phu mà thôi.
Trang lão biết mà không làm. Tích lỗ làm mà không biết.
Khá thương thay.

Mai Xuân Dũng

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

THỦ TƯỚNG ĐỐT LƯỚI NHÀ


Entry 28/11/2011
Chẳng dấu diếm gì, xin nói ngay tôi là người kỳ vọng vào thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông đọc diễn văn nhậm chức nhiệm kỳ đầu tiên hồi 2006 với tuyên bố: “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng, nếu tôi không chống được tham nhũng tôi xin từ chức ngay”
Nhiệm kì của thủ tướng đã hết nhưng con quái thú tham nhũng không sợ cái “kiên quyết và quyết liệt”, nó hoành hành còn dữ hơn hồi ông còn chưa nhậm chức. Có người bảo: Hình như tham nhũng nó có duyên với thủ tướng thì phải. Tôi giải thích rằng: Chủ thể tham nhũng là quan chức, những người có quyền lực trong tay. Tham nhũng ở nước ta là quốc nạn, thủ tướng một mình chống lại maphia làm sao chống ngay được. Anh bạn cười: Vấn đề chống tham nhũng cốt lõi không nằm ở chỗ nó dễ hay khó mà vấn đề chính yếu là thực tâm anh có muốn chống không đã. Ông Dũng đẻ ra cái Vinashin, chăm bẵm nó kỳ vọng sẽ là con gà đẻ trứng vàng là quả đấm thép kinh tế. Rốt cuộc con gà đó đẻ ra món nợ tám nghìn tỷ, trứng vàng đâu không thấy chỉ thấy nhân dân bị ép ăn trứng thối và quả đấm của thủ tướng quả thật đã trở thành quả đấm thép đấm vỡ mõm nền kinh tế nước nhà và kẻ bị đo ván là nhân dân lao động.
Nhưng tôi hy vọng ở thủ tướng. Với nhiệm kỳ thứ hai ông sẽ làm được cái gì đó vì còn biết trông mong vào ai? Chẳng lẽ đặt hy vọng vào ông Sinh Hùng khi năm 2008, tôi và khối kẻ cả tin trót nghe ông xui dại bán nhà mua chứng khoán để đến nỗi bây giờ tôi mất cả nhà lẫn vợ. Chẳng lẽ đặt hy vọng vào ông Đức Phát để rồi toàn thấy thất bát, vào ông Thiện Nhân để thấy nền Giáo dục thành thiện tai…
Bây giờ nên có cái nhìn thực tế để ủng hộ thủ tướng. Các nhà lãnh đạo trên đỉnh cao quyền lực của nước ta như bác Minh Triết sau những triết lý về “thức và ngủ” nay đã yên chỗ với triết lý “vui thú điền viên” rồi. Bác cựu Tổng bí thư Đức Mạnh sau quả Bô xít Tây nguyên dẫn Hoa quân nhập Việt thắng lợi nay cũng đã hạ cánh và kịp nhanh tay, mạnh chân làm cô vợ trẻ hơ hớ rồi lặn mất tăm. Vậy không hy vọng ở thủ tướng thì hỏi rằng  biết hy vọng  vào ai?
Tôi đã sung sướng nở mặt nở mày khi mấy hôm nay thấy thủ tướng của tôi đăng đàn Quốc hội.
Về vấn đề chủ quyền Tổ quốc ông dám khẳng định: Hoàng sa là thuộc chủ quyền của Việt nam đã bị Trung quốc dùng vũ lực xâm chiếm, điều mà mới hồi tháng 7 tháng 8 vừa rồi các bác lãnh đạo nhà nước khác coi là điều cấm kị sợ phạm đến thiên triều. Những người dân vì yêu nước dám liều mạng biểu tình nói lên cái điều “nhạy cảm” đó đã bị công an, chính quyền hốt lên xe bus và đánh đập tàn nhẫn.
Về vấn đề đối nội, Thủ tướng đề nghị Quốc hội soạn thảo luật biểu tình. Như vậy, sau những gì đã thấy ở nghị trường, nhân dân chán nản với những bà phó Doan mê man về dân chủ nghìn lần, nghị Đương “rau muống”, nghị Hồng bác sỹ sinh lý đòi luật thơ, nghị “Phước Khùng” ăn càn nói rỡ thì tôi càng củng cố niềm tin vào thủ tướng.
Bây giờ nhiều người đã có chung quan điểm với tôi, nhiều người khó tính hay bới lông tìm…kỳ nhông nay cũng phải bắt tay tôi…
Ấy vậy mà đùng một cái, ngay sau khi thủ tướng đăng đàn khẳng định quyền hiến định về quyền biểu tình thì ngay hôm sau trong đám lông đã bò ra con kỳ nhông: Sáng 27/11 giữa thủ đô Hà nội, các sắc công an chính quyền xanh lè, vàng khé tràn ngập Bờ Hồ, loa còi inh ỏi dồn bắt những trí thức ôn hòa hơn là đám lâm tặc trước sự kinh ngạc của nhiều khách Quốc tế đang thả bộ ngang đó.
Quả thật hành động của nhà cầm quyền hôm qua là tiếng sét kinh hoàng đánh sập niềm tin vào thủ tướng của tôi và có lẽ là nhát kiếm oan nghiệt chém đứt chiếc chiếc cầu nối giữa lòng dân và chế độ.
Chẳng lẽ người ta nói: Thủ tướng nói dối như cuội là đúng sao?
Tôi không muốn thế. Tôi chỉ hy vọng rằng đây chỉ là chuyện “hên sui” khi, sau những bàn thắng chính trường gần đây, hôm nay thủ tướng chỉ…không may nhỡ chân đốt lưới nhà thôi.
Mai Xuân Dũng

TÔI KHÔNG HIỂU NỔI

                                         

Một anh bạn vừa gọi điện từ Toronto Canada hỏi thăm về vụ bắt bớ hàng loạt những người có mặt ở Bờ Hồ trung tâm thủ đô Hà nội sáng nay 27/11/2011.
-         Hi, anh khỏe không?
-         Cảm ơn anh, tôi khỏe anh ạ, anh thế nào?
-         Anh có biết việc gì xảy ra sớm nay ở Hà nội, quanh Hồ Gươm không ạ?
-         Dạ ý anh muốn hỏi về việc gì ạ?
-         Tôi đọc bản tin thấy nói chính quyền có bắt bớ nhiều người đi biểu tình gì đó anh có biết không?
-         Dạ có biết sơ thôi vì lúc đó tôi có đi dạo quanh bờ hồ với một người bạn định rủ nhau cà phê thì thấy công an rất nhiều cả dưới đường và trên hè. Các anh ấy thổi còi, gọi loa tay, bộ đàm khá huyên náo. Rồi sau thì thấy khá đông các anh mặc cảnh phục và nhiều người vận thường phục xúm lại bắt mấy người lên một chiếc xe bus.
-         Mấy người bị bắt đó đi biểu tình phải không anh, tôi có biết thông tin trên các mạng xã hội như vậy. Biểu tình thì hiến pháp Việt nam cho phép vì đó là quyền của dân mà.
-         Tôi không rõ anh đọc các thông tin đó ở đâu nhưng tôi có nhìn thấy trước mắt thì các anh chị đó đi dạo như tôi thôi, không có hô khẩu hiệu gì. Có điều một anh cầm một lá cờ đỏ sao vàng, vài người khác tay không, một chị tay có cầm một cuốn sách.
-         Không thể hiểu được, như vậy bây giờ ở Hà nội đi dạo mát nguy hiểm như vậy sao anh?
-         Dạ những gì tôi thấy thật sự là như vậy.
-         Tôi không hiểu ở chỗ chính quyền bắt cả người cầm cờ đỏ sao vàng của Việt nam là sao?
-         Tôi cũng không hiểu nữa, có lẽ treo cờ ở nhà thì được nhưng nếu ra đường cầm cờ Tổ quốc, khả năng bị công an bắt bớ là rất cao.
-         Không hiểu, không hiểu nổi, mấy tháng trước chính quyền bắt bớ mấy người mặc áo, đội nón ghi Hoàng sa của Việt nam đã là chuyện lạ, nay nhà nước cho bắt cả những người cầm sách, cầm cờ Tổ quốc giữa thanh thiên bạch nhật thì trên thế giới này chỉ có ở Việt nam thôi.
-         Dạ, tôi thấy nhà nước nói họ sợ nhân dân bị các thế lực thù địch nó lợi dụng để chống phá nhà nước.
-         Nếu nhà nước sợ các “thế lực thù địch” thì nhà nước cứ bắt cái đám mà họ xác định được là “thế lực thù địch” đó đi chứ can cớ gì bắt dân hả anh?
-         Anh hỏi thế thì tôi cũng chịu…
Vâng, đúng là tôi cũng đang bàng hoàng chịu không hiểu nổi cái chính quyền này bây giờ ra sao nữa. Đất nước Việt nam của tôi bây giờ có còn là một Quốc gia có chủ quyền, có luật pháp nữa hay là đang rơi vào tình trạng loạn Mười hai sứ quân của thời phong kiến xa xưa?

Mai Xuân Dũng

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

LỜI NÓI VÀ VIỆC LÀM

Entry 21/11/2011
Mặc đồng phục, cầm dùi cui điện của ngành công an xông vào nơi thờ tự giữa trung tâm thủ đô Hà nội, vừa hút vừa dí đầu lửa thuốc lá vào người vị chủ tế.
Ông ta là ai? Thừa lệnh ai?
Hành vi này nói lên điều gì ở chế độ XHCN Việt nam ?
Có lẽ người xem tự rút ra được điều gì đó.



Thánh lễ đang tiến hành, xuất hiện một người mặc trang phục nhà nước

 


Gầm gừ đe dọa, chửi bới ngay trong nhà thờ

 


Xông lên Bàn Thánh, đánh linh mục đang dâng Thánh lễ
Rất may có người của nhà thờ can thiệp đưa ra. Các cháu học sinh bị một phen hú vía.


 


Trong các cuộc họp Quốc tế, Bộ ngoại giao,chính phủ Việt nam thường nói rằng: "VIỆT NAM LUÔN TÔN TRỌNG TỰ DO TÍN NGƯỠNG VÀ ĐIỀU NÀY ĐàĐƯỢC GHI VÀO HIẾN PHÁP" Vậy chính quyền thành phố Hà nội, chính phủ trả lời ra sao về vụ việc này ?
Mai Xuân Dũng

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

DỐT NHƯ CỤC BỘT


Entry 20/11/2011.
Trong lần tái bản miệng mới nhất của cuốn Sát thủ đầu mưng mủ có thêm một câu: DỐT NHƯ CỤC BỘT. Hình minh họa vẽ một nhân vật dung mạo béo tốt, đang chém gió ở hội trường Quốc hội Vina, sau lưng là chợ Bến thành, nhìn qua biết ngay là bác Hoàng Hữu Phước đại biểu quốc hội thành phố Hồ Chí Minh.
Mấy hôm rồi Quốc hội tranh luận nảy lửa về chuyện có xây dựng Luật Biểu tình hay không. Phái Không tại nghị trường, đặc biệt là bác Hoàng Hữu Phước băm bổ nổ một phát đại bác: kịch liệt phản đối xây dựng Luật Biểu tình. Để bảo vệ quan điểm, bác còn viện dẫn “thời điểm hiện tại, dân trí Việt nam chưa cao, kinh tế chưa phát triển nên khó quản lý”. Đánh giá tình hình dân trí như thế không rõ có chính xác không nhưng việc người dân hoang mang về quan trí như các bác Phước, bác Hồng…là có thật.
Phản ứng tại nghị trường ai cũng đã rõ nhưng tham khảo thêm dư luận xã hội, thấy phái Có đáp trả bằng vài triệu phát súng kíp trên Facebook. Kích chuột vào Gúc gồ một nhát chỉ sau 0,08 giây tòi ra tới hơn một triệu hai trăm nghìn kết quả cho Hoàng Hữu Phước mà chủ yếu là những nhận xét rất vui vẻ kiểu như: Phước cướp cơm danh hài, đầu đất đòi ăn bít tất, Phước Mít đặc thích Biết tuốt rồi là bác 3Dũng quân đỏ, bác Phước quân xanh vv…
Bỗng đâu được nổi tiếng như thế không rõ bác Phước có phút nào ngất trên cây quất không thì không ai biết chỉ có điều các hãng điện thoại di động lãi to. Doanh thu SMS tăng vọt. Nghe đâu do không chịu nổi áp lực từ các tin nhắn, các cuộc gọi hết ngày dài đến đêm thâu, bác Phước đành bỏ con SIM đẹp để được yên thân.
Cũng giống như bác Trần Tiến Cảnh, đại biểu quốc hội khóa 12 tỉnh Hà nam nổi tiếng với phát…loạn ngôn: “Những nước có chỉ số IQ cao thì có đường sắt cao tốc” chắc bác Phước cũng sẽ được lưu (ô) danh muôn thuở.
Tuy nhiên ở đời mất cái lọ thì được cái chai, hãng tin VH mới đây cho biết bác Phước rất tự hào khi hai nhân vật “cộm cán ăn no chán” là bà Nguyễn Thị Doan và bác Nguyễn Minh Hồng lẽ ra chìm rồi nay nhờ ăn theo bác Phước bỗng dưng đội bèo nổi…phềnh theo cùng với cả một huyền tích Táo quân. Bộ ba này bên nhau khác gì ba cái đầu rau kê nồi chế độ.
Mới hôm qua nghe một bác cựu, huân huy đầy ngực yêu chế độ kính bác Hồ khi lạm bàn về chuyện nghị trường đã lớn tiếng chê trách cử tri thành phố Hồ Chí Minh là thiếu tinh thần trách nhiệm khi cầm lá phiếu, bầu quấy quá đại diện của mình vào Quốc hội như bác Phước. Thật là oan cho các cử tri thành phố mang tên Bác, với cơ chế bầu ít bán nhiều, với phương châm dân bầu, đảng chọn như bao năm nay thì những chuyện khôi hài đã thấy ở nghị trường  là chuyện không tránh khỏi.
Khi tấm màn nhung sân khấu Quốc hội khép lại, mọi chuyện cũng sẽ qua đi chỉ có điều day dứt cho những người dân là khi đảng quyết định chọn những ông nghị nếu không gật thì cũng diễn hài như bác Hoàng Hữu Phước thì không hiểu tương lai đất nước này rồi sẽ nghèo mãi đến bao giờ?
Còn về phía đảng ta, nếu cứ chọn những vị như bà Doan, bác Hồng bác Phước làm ba cái đầu rau kê nồi chế độ dốt như cục bột thế này tránh sao cho khỏi cảnh bột nát nồi tan.

Mai Xuân Dũng

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

MỘT BÀI HỌC


Entry 19/11/2011

(Kính chúc các Quý Thày, Cô giáo hạnh phúc, an khang nhân ngày 20/11)

Một lần rủng rỉnh tôi móc ví cho nó hai triệu một cách thoải mái chẳng đắn đo tý nào. Nó đút ngay tiền vào cặp coi như lẽ đương nhiên phải thế. Lúc khó ăn xó, lúc có bốc giời là nết xấu khó sửa của tôi. Mà tôi cũng chưa bao giờ có ý định sửa làm gì.
Sinh nhật của tôi rồi cũng thình lình đến lúc nào chẳng hay. Mà tôi ghét cái ngày đó nó ở giữa hai kỳ lương nên tình hình luôn rất là tình hình…

Nó ôm cổ tôi nhét vào túi áo 4 tờ Lê Đức Thúy màu xanh đậm vừa tròn…2 củ.
Nhớ đến hai triệu cho nó tháng trước, tôi tức điên vì nó chơi kiểu ăn miếng trả miếng sòng phẳng thế này thì còn tình nghĩa gì nữa.
Tôi rút tiền ra đặt xuống bàn lạnh lùng: Trả nợ phải không?
Nó sững người, môi mím lại cố ghìm nhưng không ngăn được từ trong khóe mắt lăn xuống hai giọt nước: Bố coi thường con quá. Đây là kỳ lương half-time đầu tiên của con. Sáng nay con thấy ví bố chẳng còn đồng nào thì đưa bố tiêu thôi chứ cái nợ Sinh thành con làm sao trả được bố…
Nhớ lại một câu chuyện đã đọc từ lâu nói về một Đạo sỹ danh tiếng Ấn độ khi được hỏi: Ai là người thầy của ngài, ông trả lời: Ai cũng là thày của tôi nhưng có ba người thày vĩ đại nhất đã dạy dỗ tôi là một thằng ăn trộm, một cô bé con và một con chó…
Quả thật nếu chịu khó nghĩ suy một chút, những người Thày vĩ đại trong đời chẳng ở đâu xa.

Mai Xuân Dũng

PHÓNG SỰ ẢNH HỒ GƯƠM 18/11/2011


Phải mất nửa tiếng đồng hồ, bộ phận tiếp dân của UBND Hà Nội mới sắp đặt được bộ phận tiếp dân. Nguyên nhân bởi vì quá đông cán bộ chính quyền tham dự, tổng cộng đến 19 người. Gồm an ninh, ban tôn giáo, cảnh sát, văn phòng ủy ban, cán bộ quận Đống Đa, truyền hình, báo chí...

Đoàn giáo xứ Thái Hà có 4 giáo dân và 3 linh mục, 1 tu sĩ

Cấp cao nhất có mặt ở phòng tiếp dân là phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân.

Mới đầu bên chính quyền có 3 người quay phim, bên giáo xứ Thái Hà có 1 người.

Phó chánh văn phòng UBNDHN đề nghị tắt may quay phim, bên giáo xứ Thái Hà nói phải hai bên cùng tắt. Hai bên ngừng quay phim một lát, khi Linh Mục Nguyễn Ngọc Nam Phong đứng lên phát biểu thì bên chính quyền giở máy quay ghi hình, bên giáo xứ một vị tu sĩ cũng quay phim. Hai bên không ai nói gì về chuyện quay phim nữa.

Bên tiếp dân UBNDTP giới thiệu thành phần có phó chánh văn phòng, ban tôn giáo, phó chủ tịch quận Đống Đa, đại diện tiếp dân của UB. Tất cả có 4 người được giới thiệu trên tổng số 19 người. Sau đó bên ủy ban đòi đoàn giáo xứ Thái Hà giới thiệu từng người một. Linh Mục Nguyễn Ngọc Nam phong giới thiệu các Linh Mục đi cùng đoàn và kết thúc là nếu giới thiệu tên hết thì bên các ông chính quyền cũng phải giới thiệu hết.

Lại câu qua, câu lại một lát thì thôi. Bên chính quyền có vẻ không thống nhất được với nhau, người bảo là đại diện chính quyền thi chốc lại bị người bên cạnh ngăn dừng lời nói, hay có lúc lại thúc đứng dậy nói thế này thế kia đi. Quay đi quay lại hỏi ý kiến nhau rất mất thời gian. Linh Mục Nguyễn Ngọc Nam Phong đứng lên trình bày

Theo pháp luật thì một dự án mà có đơn kiện, sẽ bị ngừng triển khai để giải quyết. Hiện nay trong khi chúng tôi chờ đợi đơn của chính quyền về chủ quyền khu đất của chúng tôi, thì đang đêm chính quyền cho hàng trăm cảnh sát phong tỏa khu đất và tiến hành xây dựng.

Phía UB họ nói rằng họ là bộ phận tiếp nhận đơn, có hàng ngàn lá đơn như vậy, thậm chí là có đến 9 nghìn lá đơn. Họ chỉ chuyển cho bộ phận liên quan giải quyết, chứ họ không phải là người giải quyết, bày tỏ không muốn nghe.

Một người dân nói rằng

Chúng tôi lên đây đưa đơn, nếu chính quyền có thêm chút thời giang nghe tâm tư, nguyện vọng của người đưa đơn thì nghe. Còn không thì nhận đơn, chúng tôi đi về.

Cán bộ bên ban tôn giáo thành phố gạt.

- Thôi tâm tư thì có trong đơn rồi, khỏi cần nghe. Nhận đơn là xong.

Ngay trong lúc đó, một người phía chính quyền chạy vào để mảnh giấy lên bàn cho đại diện tiếp dân, tờ giấy chuyển qua hai, ba người cán bộ chính quyền. Cán bộ tiếp dân thái độ không còn trịch thượng, cả phó chánh văn phòng. Họ cùng nhau nói.

- Chúng tôi đã tiếp đón, nhận đơn rồi, các anh  bảo những người bên ngoài đừng đi tuần hành, đừng giăng khẩu hiệu, biểu ngữ, đừng hát gì nữa. Giờ mọi người bên ngoài đang đi tuần hành đấy, các anh cử ai ra bảo họ đi.

Linh mục Nguyễn Ngọc Nam Phong cười nói.

- Chúng tôi thấy họ đi như vậy chẳng có vấn đề gì.

Bên chính quyền nháo nhác làm gấp tờ tiếp nhận đơn. Sau khi cầm giấy tiếp nhận đơn, đoàn đại diện giáo xứ Thái Hà ra về.



Bài trên copy lại của anh Lái Gió


Dưới đây thêm mấy ảnh mới cập nhật tại hiện trường


Sếp An ninh đây này, sợ chưa.

Mượn thì phải trả.

Nhà đài Hà nội dạo này bị kiện tụng vì thông tin sai nhiều quá. Chết chết...

Các Hoa hậu Biểu tình (he he xinh đẹp gấp mấy hoa hậu...cởi truồng)

Trụ sở của thành phố Hà nội.(Bị lấp chữ hình như là BAN TIẾT CÔNG DÂN")


Xe cảnh sát là không thể thiếu ở thủ đô

Cô bé này không sợ cảnh sát 113 hay sao ?

Xe Bus được công an huy động đến để chờ lệnh là Phục vụ bà con biểu tình

Diễu hành bên hồ Gươm.Thấp thoáng tháp rùa trầm tư nghĩ suy về vận nước

Ảnh này nhờ Nhà Đài Hà nội đăng lên cho bà con ngắm.
Mai Xuân Dũng

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

CÔNG LÝ Ở ĐÂU?


Entry 17/11/2011
Bà mẹ bị mất đứa con trai. Con bà bị chết bởi tay đám công an ở Bình dương.



                  

Trịnh Kim Tiến, cô là con nạn nhân Trịnh Xuân Tùng đã bị nguyên trung tá công an phường Thịnh liệt, Hoàng mai Hà nội đánh đến gẫy cổ mà hắn còn còng tay không cho gia đình đem đi cấp cứu để rồi cuối cùng ông đã chết oan khuất mà không thể nào nhắm mắt.



Tòa nhà này là Tòa án nhân dân thành phố Hà nội. Cánh cửa đó đóng lại không cần một lời giải thích, không cần bất cứ một thông báo nào.
TÒA ÁN NHÂN DÂN ĐÓ SAO HỠI TRỜI CAO ĐẤT DÀY?



Một bà mẹ già đau nỗi đau mất đứa con trai, một người vợ trẻ héo hon, nát lòng vì mất chồng, một cô gái đã cạn khô nước mắt vì cái chết tức tưởi của người cha thân yêu.
Nỗi đau tột cùng gắn số phận của họ với nhau từ hai đầu đất nước từ Bình dương đến với HÀ NỘI THÀNH PHỐ VÌ HÒA BÌNH.

Tòa án quyết định xử bị cáo Nguyễn Văn Ninh vào ngày hôm nay 17/11/2011 nhưng rồi cánh cửa Tòa án vẫn đóng im ỉm với lý do " Cán bộ ốm mệt, không xử được"
 Viện Kiểm sát nhân dân cũng đóng cửa với họ vào ngày thứ 5 trong tuần.

 

Ba thân phận yếu đuối ôm nỗi đau tìm đến trụ sở nguy nga của Bộ Công An. Không ai cần biết họ. Bộ Côn An đang bận HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH và đang LẬP THÀNH TÍCH để chào mừng một cái gì đó sau những cái chết thương tâm do họ gây ra.



Ba con người của đất nước Việt nam xã hội chủ nghĩa tươi đẹp đang đi đâu? các Mẹ các Chị, các Em đi đâu?
Bà mẹ của ta cúi đầu tìm gì dưới sâu nghìn thước đất? Người vợ mất chồng tìm gì trên vời vợi trời cao? Công lý có lẽ chỉ còn tồn tại trên các tầng Trời thôi sao?



Mai Xuân Dũng 

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

CHỌN KHĂN MẶT HAY NẮM GIO?

Entry 15/11/2011



  Photo: Net. Ông Tùng bị công an đánh chết

Entry 15/11/2011
Phiên tòa sơ thẩm xét xử nguyên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, người đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng vì không đội mũ bảo hiểm, sẽ diễn ra ngày 17/11 tới.
Báo chí Việt Nam thời gian gần đây đã đưa tin về hàng chục vụ công an đánh dân, nhiều vụ dẫn đến tử vong. Tổ chức nhân quyền Thế giới đã có hồ sơ về 15 vụ bạo hành của công an trong năm 2010 và các hồ sơ tương tự tiếp tục nối dài. Tình trạng lạm dụng quyền lực của cơ quan thi hành công vụ khiến dư luận hết sức bất bình.
Trước những vụ án nghiêm trọng gây ra bởi các cán bộ nhân viên công lực, ngành Tư pháp Việt nam đã  có những bản án làm xôn xao dư luận về sự thiếu công minh.
Trở lại Vụ thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp ở tỉnh Bắc giang gây nên cái chết đầy oan khuất cho anh Nguyễn Văn Khương dẫn đến sự phẫn nộ của nhân dân Bắc Giang làm bùng phát một cuộc biểu tình hàng nghìn người tham gia. Khi bị công an Bắc giang can thiệp bắn đạn hơi cay và dùng xe vòi rồng phun  nước giải tán, nhân dân đã chống trả tấn công lại lực lượng cảnh sát một cách quyết liệt. 
Vậy mà Tòa án đã xử 7 năm tù cho kẻ giết người. Đây một quyết định thành công trong việc khoét sâu cái hố ngăn cách giữa đảng và nhân dân, nó làm bùng lên nỗi phẫn uất đối với ngành công an đồng thời làm suy giảm lòng tin nghiêm trọng đối với đảng, nhà nước.
Án bỏ túi là một cụm từ trở nên quen thuộc với mọi người trong xã hội Việt nam, nó mô tả một cách hài hước sự chỉ đạo lộ liễu từ cấp lãnh đạo cao cấp làm biến dạng, méo mó tính công minh của các phiên tòa.
Tại sao các vụ công an bạo hành gây ra nhiều cái chết oan khuất thương tâm cho những người dân vô tội lại được các quan tòa xử nhẹ tay? Thật dễ dàng nhận ra rằng Tòa án được giật dây và các bản án đưa ra chỉ nhằm hai mục đích: quyết tâm bảo vệ tới cùng các cán bộ, nhân viên công lực bất chấp mức độ vi phạm pháp luật nghiêm trọng của họ và xử án chiếu lệ nhằm xoa dịu sự phẫn nộ của quần chúng.
Nên giải bài toán hóc búa này như thế nào?
Đối với đảng, ngành công an cảnh sát là công cụ chuyên chế có chức năng bảo vệ thể chế nhà nước. Bởi vậy, trên thực tế một mặt đảng trao vào tay công an cảnh sát quyền lực gần như tuyệt đối nhằm đè bẹp bất cứ sự phản kháng nào của dân chúng mặt khác nương nhẹ, bao che các vụ vi phạm pháp luật của chính cơ quan thực thi pháp luật để họ toàn tâm toàn ý phục vụ đảng một cách mẫn cán trung thành.
Chính lối tư duy vị đảng bất vị dân đã đẻ ra một lực lượng kiêu binh dám dẫm lên lời dạy ngành công an của Hồ chủ tịch: “Đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép” và biến lời giáo huấn thiêng liêng đó thành một câu nói đầy vẻ bi hài.
Cũng chính vì phương châm xuyên suốt như thế, các quan tòa đảng viên cũng luồn lách trong một rừng luật để rồi xử theo luật rừng: bảo vệ công an cảnh sát bất chấp tính công lý vốn là biểu tượng của Tòa án nhân dân.
Bảo vệ đảng, bảo vệ thể chế trong tình hình hiện tại là một bài toán khó cho ngành Tư pháp Việt nam.
Nếu nương nhẹ nuông chiều ngành công an, ngành Tư pháp sẽ làm bùng lên trong các tầng lớp nhân dân sự ghê sợ, chán ghét ngành công an và mất hết sự tin tưởng đối với luật pháp nhà nước.
Nếu đảng chỉ đạo để Tòa án nêu cao tính thượng tôn pháp luật, tôn trọng tính công minh trong các phiên tòa xử án công an cảnh sát gây bạo hành chết người có thể sẽ làm thanh gươm chuyên chế này “kém sắc bén” khi đảng cần vung tay chém vào các đối tượng dám phản kháng đảng?
Dùng roi trị một đứa con hư hay biết nó hư nhưng vẫn phải tiếp tục cho kẹo để dễ sai bảo vẫn là điều nhiều thể chế đau đầu cân nhắc lựa chọn.
Vì vụ lợi bản thân và khiếp nhược, các quan chức cao nhất trong chính quyền ở I rắc hoặc Lybia lựa chọn xu nịnh, bao che các hành vi ngược ngạo của các quý tử nhà Sadam Hussen và Gaddafi. Vì ích kỉ và hèn nhát, họ cũng làm lơ cho cảnh sát an ninh mật vụ mặc sức hoành hành gây ra nhiều tội ác với nhân dân. Lịch sử đã cho thấy chính các quan chức này vô tình đã đẩy nhanh quá trình sụp đổ của hai chính thể độc tài, đem lại cái chết thê thảm cho hai nhà độc tài và con cái của họ.
Dù cố nhắm mắt như không biết, từ các nhà lãnh đạo cao  nhất tới những  người dân thành thị cho đến nông thôn đều cảm nhận được sự đổ vỡ niềm tin đối với đảng trước sự tha hóa biến chất, tham nhũng tràn lan, bạo lực hoành hành của các cơ quan công quyền.
Đứng trước tình thế khó khăn đó, đảng buộc phải tìm cách đổi mới, thanh lọc để tồn tại.
Hy sinh đặc quyền đặc lợi, xây dựng, cải tổ một nền Tư pháp công minh đặt quyền lợi của Tổ quốc, nhân dân trên hết sẽ đem lại niềm tin cho nhân dân đối với đảng, nhà nước.
Phiên tòa ngày 17/11 sẽ là một phiên tòa rửa nhục cho tất cả cán bộ chiến sỹ công an nhân dân chân chính bị Nguyễn Văn Ninh làm vấy bẩn.
Phiên tòa ngày 17/11 nếu xét xử công minh sẽ là một hành động bồi thường nhân phẩm không chỉ cho gia đình nạn nhân mà còn là phiên tòa bồi thường danh dự cho đảng, nhà nước ta.
Nhân dân hy vọng trong vụ án xử tên giết người vô nhân tính, nguyên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh ngày 17/11/2011 sắp tới, ngành Tư pháp Việt nam sẽ làm một việc nên làm là chọn chiếc khăn hầu rửa mặt cho đảng, nhà nước thay vì bôi tro trát trấu lên một chính thể đã và đang đánh mất dần niềm tin của nhân dân.

Mai Xuân Dũng


Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

ĐỤC THUYỀN TỰ SÁT

Entry 13/11/2011
Cùng ngồi trong quán cà phê số 8 Quang trung, quận Hà đông buổi sáng ngày 11/11/2011, có một khách hàng xa lạ ngồi khác bàn. Nhưng đến trưa, khi vụ hành hung, bắt giữ người vô tội của một số người mặc thường phục cùng rất nhiều người mặc cảnh phục cảnh sát Hà nội đứng vây xung quanh thì chúng tôi đã trở thành hai người bạn.
Gặp lại nhau chiều hôm đó Long-tên anh bạn mới vẫn còn ở trong tâm trạng khủng hoảng tinh thần trước những gì đã thấy, đã nghe. Anh bảo: Tiên sư cha thằng Nghị thằng Thảo nó để thành phố này loạn mất rồi anh ạ.
-         Anh nói thằng Nghị thằng Thảo nào vậy?
-         Anh hỏi tôi Nghị, Thảo nào ư ? thằng Nghị Bí thư thành ủy với thằng Thảo Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Hà nội chứ còn ai vào đây nữa.
-         Long này, theo tôi anh không nên gọi hai vị đó là thằng, thứ hai, đừng “tiên sư cha” như thế nghe không có lịch lãm cho lắm, thêm nữa chắc gì hai vị đó đã làm nên tội trong vụ này.
Nghe nói vậy Long nhìn tôi dò xét rồi nói:
- Nói thật nhé, nếu anh không có cảm giác bất bình phẫn uất trước những gì đã chứng kiến thì thôi, tôi không có gì để nói chuyện với anh nữa…
Đúng ra, không phải chỉ bất bình, phẫn uất mà tôi còn cảm thấy nhục nhã vì tôi là người Hà nội còn anh là người tỉnh khác lên đây, một người trước đây ngưỡng mộ mảnh đất Thủ đô mà nay quay ra mắng hai vị quan đầu tỉnh thành của tôi.
Sự việc diễn ra sáng hôm đó thì chắc các trang mạng trên thế giới đã đăng tải rồi, tôi chỉ muốn bàn về năng lực pháp luật và thái độ ứng xử của lực lượng công an trong thi hành công vụ.
Về mặt luật pháp.
Công an quận Hà đông đã vi phạm điều 48, 80, 81, 85 Bộ luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt nam về các nội dung chính sau:
1/ Bắt giữ người vô tội tùy tiện không có lệnh bắt được phê chuẩn của cơ quan điều tra và Viện Kiểm sát nhân dân.
2/ Không đưa ra được lý do chính đáng cho việc tiến hành bắt giữ công dân.
3/ Không thông báo cho gia đình người bị bắt giữ.
4/ Tạm giữ công dân vô tội.
Với việc bắt giữ trái phép các anh Lê Dũng, Phạm Chính, Nguyễn Lân Thắng, Lã Việt Dũng rõ ràng cơ quan công an quận Hà đông đã vi phạm luật pháp thể hiện sự thiếu hiểu biết pháp luật hoặc không coi luật pháp ra gì.
Về thái độ hành xử.
Công an quận Hà đông, trưởng công an phường Quang trung khi cưỡng chế bắt giữ người vô tội bị đuối lý trước việc các công dân yêu cầu đưa ra lý do và lệnh bắt giữ, lập tức tỏ thái độ hung hãn, ra lệnh cho nhiều người mặc thường phục mà ai cũng hiểu nếu không là cảnh sát hình sự thì cũng là một đám côn đồ được thuê mướn sai bảo xông vào đánh đập anh Nguyễn Lân Thắng, tóm tóc, xô đẩy, lôi anh Phạm Chính, Lã Việt Dũng đem đến Công an quận Hà đông.
Những hành vi đó ngoài việc vi phạm luật pháp còn thể hiện thái độ thiếu tư cách đạo đức tối thiểu của nhân viên công lực, coi thường luật pháp nhà nước, coi thường lời dạy: Đối với nhân dân phải kính trọng lễ phép của Hồ Chủ Tịch.
Hậu quả của việc vô cớ bắt giữ người trái pháp luật và đánh đập anh Nguyễn Lân Thắng đến bất tỉnh phải đưa vào bệnh viện cấp cứu là rất nghiêm trọng. Điều đó cùng với các vụ việc khác tương tự do lực lượng công an gây ra đối với nhân dân đã làm xói mòn, đổ vỡ niềm tin của nhân dân đối với nhà nước.
Trong lúc nhà cầm quyền Trung quốc đang thi hành chính sách thù địch với Việt nam, xâm phạm chủ quyền lãnh thổ, an ninh quốc gia của chúng ta thì việc đoàn kết huy động sức mạnh toàn dân tộc phải là quyết sách đúng đắn của nhà nước thì lạ thay, cơ quan công an Hà đông lại thi hành những việc làm chia rẽ, đẩy nhân dân vào thế đối đầu với nhà nước, làm mất uy tín lãnh đạo thành phố Hà nội.
Liệu công an Hà đông, công an phường Quang trung có phải đã nhận lệnh của Trung quốc để làm mất mặt thể diện của nhà nước Việt nam trên trường quốc tế hay chính nhà nước đã vô tình dung túng cho lực lượng công an ở đây làm suy yếu sức mạnh toàn dân tộc Việt nam chúng ta ?
Than ôi, những việc làm đó của công an Hà đông, Hà nội khác nào như những kẻ tự đục thủng thuyền trong lúc sóng to gió cả?

Mai Xuân Dũng