Trang

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

CHUYỆN CỔ TÍCH cho người lớn

Entry 15/9/11
Bẵng đi khá lâu, có nhẽ đến mấy tháng không gặp đột nhiên thằng Luck alô: “Ông đến cà phê Highland tháp Hà nội, bọn này đang ngồi đây rồi, ôkê ? ”.
Thật tình tớ chả muốn đi vì ngoài trời đang lất phất mưa, hơn nữa bức tranh hứa tặng mừng tân gia thì đang vẽ dở.
Đầu bên kia nghe léo xéo lẫn cả tiếng con gái hình như đang nói gì với thằng Luck rồi tiếng phụ nữ trong máy nghe quen quen: “cả em cũng muốn gặp anh nữa anh đến ngay nhé”. Mẹ khỉ, cứ như chúng nó đọc được trong đầu mình đang nghĩ gì vậy. Tất nhiên tớ chả đoán được cái cô đang alô kia là ai vì chỉ nghe quen quen thôi. Vậy là tính tò mò nổi lên. Chậc, thì đi.
 Chỗ nào có nhà cao tầng, có trung tâm thương mại, có siêu thị là có cà phê Highland. Không dở cũng không ngon lắm, không đặc quánh, đượm như cà phê Lâm, không đặc sắc như cà phê Giảng nhưng Highland có nét văn minh kiểu tây, viu tốt, các em phục vụ chu đáo và cảnh quan thoáng  đãng, riêng tư. Vậy nên dù thuê toàn chỗ giá cứa cổ, Highland vẫn sống tốt và cứ phát đều.
Lên lầu hai thấy ngay Luck và một cô gái ngồi chỗ bộ xô pha kê bên lan can phía cửa sổ. Cả bọn bắt tay nhau vui vẻ. Toàn chỗ quen cả. Hóa ra cô gái kia là My, trước đây làm việc trong cùng một tòa nhà với tớ. Năm trước,  My vào làm nhân viên vệ sinh cho văn phòng M’c Gate với cái tên thường gọi là Mì- Nguyễn Thị Mì.
Lạy Giời, tớ không zám chê bất cứ một người phụ nữ nào trên đời này là ô mai xấu cả nhưng riêng cô Mì này thì…e hèm, khó nghĩ quá. Thế này vậy tớ tả thực nhé, Mì cao trên mét rưỡi, da ngăm ngăm, mắt một mí, tay to, phát âm không phân biệt L và N, người quê năm tấn thì phải.
Trước mặt tớ mà Luck cứ nắm cái tay to của Mì giữ khư khư trong khi trò chuyện. Còn My, cô không giấu nổi niềm hạnh phúc vô bờ cùng một nỗi e thẹn khó tả.
Thì ra, đôi bồ câu này mời tớ đến uống cà phê để chính thức thông báo rằng họ sẽ cử hành hôn lễ vào một ngày đẹp giời sắp tới.
Trong một entry trước, khoảng tháng 9 năm ngoái tớ đã có dịp tào lao nhưng rất thật thà với mọi người trong cái Lốc này về thằng Luck và cũng được Luck đồng ý cho “phát hành”. Trước đây tớ vẫn tưởng nó là tây ba lô vì lối sống dân dã, ăn mặc xuềnh xoàng nhưng hóa ra cóc phải. Bây giờ vì cái vụ vỡ giời vỡ đất về cô Mì này mà tớ được biết lý lịch trên giấy tờ chính thức của Luck. Nên nói về nó một tý.
Luck là con trai một quan chức làm việc ở Washington DC. Bố nó có một căn nhà 3 phòng ngủ khang trang ở thành phố này. Tiếng là có nhà ở thủ đô nhưng thực ra giá chỉ khoảng 150 ngàn USD. Ở Hà nội mà động vào cái nhà này là phải có vài triệu đô chứ chả chơi. Bên ta dân tứ xứ xô nhau về thủ đô còn bên này dân chúng có xu hướng chạy ra ngoài thành phố. Nhà nó trước ở New York mới dọn về đây được vài năm. Gia đình sống chủ yếu ở trang trại tận Maryland. Tiếng là xa nhưng thật ra nhiều công chức vẫn ở đây và hàng ngày đi làm ở Washing ton DC. Gia đình Luck có 5 anh chị em, thằng anh cả cũng đã thành đạt và có vị trí cao trong xã hội Mĩ. Nó là thứ 2. Dân Mĩ đẻ thoải mái chẳng hạn chế kế hoạch chi cả. Nói đúng ra, gia đình nó là một gia đình có thế giá lắm nhưng hắn đâu có khoe bao giờ. Cũng là một nét văn hóa Mĩ. Nó khác văn hóa ta. Thường ở ta, trong giao tiếp, nhiều người ngay từ đầu đã cố tìm cách khéo tỏ cho người đối diện biết mình có xe hơi riêng, là con ông A, bà Bê làm việc ở bộ nọ bộ kia có quen biết với ông Dê chị Lờ nào đó khá thần thế mà chỉ nghe tên thôi là mọi người đã nể vãi cả ra. Chuyện này có vẻ khá phổ biến ai chả biết.
Quay về với thiên diễm tĩnh của Luck và Mì thế này. Luck phải qua chỗ văn phòng M’c Gate giao dịch. Hương- Cô thư kí cho ông Loys-Trưởng đại diện tại Việt nam mê Luck như điếu đổ. Có lẽ vì nó đẹp zai. Có lẽ vì nó vui tính và có lẽ đơn giản vì nó là tây Mĩ. Cô thư kí trông ngon lành như một khúc giò lụa mới vớt, nuột lắm, tiếng Anh cũng nuột luôn-đương nhiên-thư ký tây mà. Đôi lần lên cà phê trên lầu tòa nhà tớ có gặp hai đứa đấu hót với nhau. Đây là một đôi vừa vặn, tớ nghĩ bụng. Rồi một lần tớ được hai đứa alô mời đi cà phê. Những tưởng rồi mọi chuyện kết thúc như phim Mĩ nghĩa là luôn có hậu nhưng không phải. Lâu không thấy Luck và cô thư kí nấu cháo với nhau tớ tò mò dò dẫm về mối quan hệ thì Luck nhún vai nói đại ý “tao chỉ tìm đến một mảnh vườn nhưng Miss Hương lại là cả một vườn địa đàng”. Mình dốt tiếng Anh nên không rõ lắm đây là một thành ngữ Mĩ có ý tứ sâu xa là gì, chỉ biết rằng cô thư kí vẫn mê Luck lắm và không hiểu cơn cớ ra sao mà Hương dám hy sinh mà giới thiệu và tự nguyện làm thông dịch cho Luck với Mì. Thật là một uẩn khúc lớn lao.
Chiều hôm sau, ra bia hơi đang tìm chỗ ngồi lại gặp Luck. Nó kêu tớ lại, rủ ngồi cùng cho vui thì gặp luôn Hương và một anh bạn cùng bàn. Họ đang ngồi thảo luận mọi chi tiết cho hôn lễ sắp tới của Luck. Hương giới thiệu anh bạn làm việc bên sở Tài chính, con một bác khơ khớ trên Thành phố. “Em đang cô đơn nên tóm hắn làm bạn, bao giờ có bồ sẽ thả nó về với “vợ” ( ? ). Anh bạn mới cười hiền không nói gì. Luck cũng cười và bảo “tao không may mắn vì là người Mĩ. Nếu là người Iran tao sẽ có hạnh phúc được làm bạn hết đời với My và Hương”. Hương dịch cho anh bạn mới là: “Anh Luck bảo luật pháp Mĩ và Iran có một điểm chung là đều tôn trọng ý kiến của mọi phụ nữ dù là My hay Hương cũng vậy” làm tớ suýt phun bia ra bàn. Hương nói với tớ rằng nàng thật tiếc khi Luck lấy vợ nhưng thật ra cô cũng mừng vì như vậy, Luck sẽ hạnh phúc hơn thay vì với cô-với tớ, Hương không thể “dịch” linh tinh được. Nếu chọn cô, Luck sẽ suốt đời làm tù binh hòa bình và cô sẽ trở thành cai ngục bất đắc dĩ. Chuyện đó có lẽ thành thực. Một cô gái như Hương sẽ không bao giờ lơ là để cho một anh chồng la cà bia bọt cà phê nhất là đôi khi cùng bàn lại có một em chân dài. Hương ác cảm ra mặt với đàn ông Việt. Có thể cô ở cái vị trí lơ lửng để không thể quen được với mặt đất thường là gồ ghề nham nhở nhưng cũng không đủ tầm kéo được những zai trẻ hào hoa quen ngồi ghế hạng thương gia bay qua bay lại giữa Việt nam và Âu châu. Cô chưa phải là gái đầy mình bằng cấp để zai tránh xa nhưng cũng ở trong top mà khi tiếp xúc năm phút là các chàng lương tháng mươi củ biết điều kính nhi viễn chi. Mà thật ra hai hạng zai nói trên đâu có phải đã là dream man. Phần lớn như cô biết thì bọn con vua cháu chúa nhờ thời vận được xếp vào những chỗ đớp bạc dễ như chim sẻ gặp ngày mùa nhưng kệch kỡm hợm của đến trơ trẽn và thói ong bướm thì ở hạng trên đỉnh phù vân.  Vậy lựa chọn khoa học của Hương là zai tây. Chẳng gì thì đám zai này hơn đứt zai nội ở cái nết ngoan và có liêm sỷ. Nhưng khổ nỗi cái gu của các chú mắt xanh mũi lõ chẳng bình thường cho lắm. Cu Luck đây là một ví dụ hùng hồn chứng minh điều đó. Bình thường mà xét, về nhan sắc cô Mì so với Hương khác nào đem cục đất ruộng phơi ải để cạnh chiếc bình pha lê xứ Bôhêmiêng cũng vậy nếu đem học vấn và công việc ra so bì với Hương có khác gì đem cỏ gà mà đấu với khóm hồng nhung. Ấy vậy mà cu Luck nhà ta gặp Hương, hắn chỉ lợt phợt nấu cháo trắng. Rất lịch lãm thân thiện nhưng rung động thì không mảy may có lấy một sợi...tơ lòng. Nhưng chỉ gặp Mì vài lần khi cô đang dọn phòng, hút bụi thảm thôi là Luck đã nhơ nhớ mới chết. Hắn “tâm sự” thật với tớ như vậy. Và có lẽ Hương đã dại dột hoặc quá tự tin khi giúp Luck tiếp xúc với Mì. (Hay cô rất cao thượng thì sao ?).
Còn Luck thì thế nào? Hắn nói với vẻ mặt rất thành thực rằng hắn yêu Mì, hắn mong làm cho Mì hạnh phúc. Mì thực sự là một cô gáu Á đông xinh xắn, hiền thục rất tiêu biểu, hắn hạnh phúc quá chỉ có điều lấy hắn, Mì phải hy sinh quá nhiều (?), cô phải bỏ xứ ra đi vì hắn. (Chu cha, Cu Luck đâu phải không biết gái Việt đã xuất sang Đài- Hàn-Ma lai nhiều đến như thế nào ?).
Thôi nhưng dù sao thì mọi sự đã an bài. Mọi thủ tục đã xong xuôi. Vài tháng nữa Mì sẽ bay sang Washington DC và ông bố chồng-quan chức Hoa kì sẽ đích thân lái xe đưa cô con dâu quê lúa về trang trại gia đình ở Maryland.
Tớ mừng cho Mì (và cả Hương nữa). Cầu chúc cho họ hạnh phúc luôn mãi.
MXD


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét