Trang

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

XÍCH LÔ NÓI CHIỆN Ô TÔ

Mai xuân dũng 21/11/2010
Việc “quả Titanic Việt nam” bị xì nồi hơi, chả “xin phép” ai cứ tự nhiên chìm lỉm kéo xuống đáy biển cơ man nào là tiền tỷ. Rõ là chuyện tan cửa nát nhà của bách tính vốn đã nghèo mạt, nghèo xác. Không biết ông Chính phủ có thương dân mà hiểu cho nỗi khổ của những người đã đói ăn mà còn phải è cổ đóng thuế cho mấy cha tập đoàn kinh tế Nhà nước phá phách không đây.
Chắc chắn quan chức Chính phủ không phải lo cơm áo gạo tiền chứ đại bộ phận dân chúng vẫn đang cơ cực lắm, ăn chưa no áo chưa lành đâu. Từng ấy tiền thất thoát với ai vô cảm mới dửng dưng chứ là người tử tế ai mà chả xót. Chả trách, bác Thuyết đại biểu Quốc hội nói một câu thật đau rằng số “bạc” của Chính phủ (thực ra là của toàn dân) vì cái vụ Vinashin mà coi như mất cắp số tiền bằng thu nhập của cả một tỉnh trong 100 năm (với điều kiện toàn dân tỉnh đó không được ăn tiêu gì, may sắm gì (nghĩa là quần rách hở truym ra thì chịu khó lấy cái lá sen mà đậy vào). Rồi các bà các chị từ nay không được đi khám y tế cho đến ngày lên nóc tủ (nếu có nghi ung thư ti hay là ung thư tử cung thì chỉ được coi như viêm xoang thôi). Rồi không được cho các cháu học sinh được đi học, đi xem chớp bóng (loại lành mạnh). Rồi các cụ hưu trí tạm miễn cái khoản lương hưu mà chịu khó vận động cái thân hạc mình mai sắm ống bơ ra ngồi đầu chợ mà kiếm cơm. Và vân vân…Nói chung các nhu cầu phải nhịn tất. Đau quá.
Gần đây bác Thuyết có đề xuất bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng xem dân có còn hòn mê nữa hay chán ngán quan Tể tướng quá rồi.
Phải nói rằng đại biểu Quốc hội mà trực tính như bác Thuyết là hơi bị ít, trời Nam đang buổi tuấn kiệt như sao giữa ngọ, nếu đem ra so gần gần với cỡ bác Thuyết chỉ có bác Bình bên Ủy ban an ninh quốc phòng Quốc hội hoặc bác Huệ chi, bác Quang A hoặc bác Phạm Viết Đào mà thôi. Hiếm có. Rất đáng để nhân dân tin cậy và mến phục.
Nhưng dù sao bác Thuyết cũng là đại biểu Quốc hội còn có quyền miễn trừ (nghĩa là có sợ công an nhưng sợ in ít thôi chứ không như dân. Dân thì sợ công an chết khiếp như đi đêm gặp ma cà rồng là lẽ dĩ nhiên rồi).
Ấy vậy mà có một “anh nhân dân” Cù Huy Hà Vũ cóc biết sợ công an gì cả. Trước đây mấy tháng, Tiến sỹ luật Cù Huy có cù nách Thủ tướng đâu đến hai ba lần gì đó. Mình là người đứng xa ngó ngó mà còn thấy “nhột nhạt” hết cả sống lưng, vậy mà Tiến sỹ Cù vẫn coi như chuyện nhỏ. Chưa biết phải trái mô tê, răng rứa sao nhưng trên đời người như thía quá hiếm, quá hiếm. Anh cu nào bây giờ có nói xấu luật sư họ Cù cũng chỉ là kẻ đâm thuê chém mướn hạ nhân đâu phải người tử tế. Lạ gì thói đời.
Việc Thủ tướng có bực mình hay coi đó chỉ là chuyện bình thường như tương phải có mốc thì không biết, nhưng đám phó thường dân đang nghĩ rằng đã là Thủ tướng nghĩa là đại trượng phu rồi, ai lại đi làm cái chuyện nhỏ nhen tiểu nhân trả thù cá nhân như thế. Trộm nghĩ, chẳng qua là có đứa tiện nhân muốn “chơi” Thủ tướng mà làm cái việc này mà thôi. Bắt tiến sỹ Cù Huy lấy cớ “bênh” Thủ tướng vừa bịt mồm tiến sỹ “Cù” lại khéo léo “chơi” kín Thủ tướng, đúng là một mũi tên hạ được 3 con truym. Chỉ có anh Tàu mới xứng mưu anh hùng xạ điêu như thế.
Quay lại chiện bác Thuyết, bác Bình đại biểu Quốc hội với các bác nhân sỹ có lòng với dân với nước không quản tấm thân ngàn vàng mà nói ra những điều tâm huyết ích nước lợi dân thật đáng muôn phần kính trọng. Nhưng dám nói như vậy là các bác cũng có “chống lưng” chứ dân chúng tôi không có quyền miễn trừ, hở ra là công an đến hỏi thăm là khốn nạn cho vợ con nheo nhóc. Mà công an họ thính lắm. Dân ta từ xưa đến nay vốn khâm phục công an một cây. Đối với các anh, không có việc gì khó, chỉ sợ không dám liều, không có việc gì liều, mọi việc đều có cách chiều.
Ví như vụ công an bắt Tiến sỹ Cù Huy trong khách sạn đó, thật là chấp cả bọn FBI của Mẽo, cả bọn KGB ngày còn mồ ma nước Nga xã hội chủ nghĩa cũng ngả nón bái phục, gọi công an ta là Đại sư phụ. He he.
Gian kế này chỉ cỡ các pác hảo lớ, hảo lớ Hoa nam tình báo cục mới dám so bì. (Hay đó chính là mưu của các pác ý thì không biết). Tất nhiên làm sao mọi việc có thể tròn vành vạnh như quả trứng đà điểu được, việc ghép ảnh ghép ung gì đó là tại cậu đánh máy bên phòng Khoa học hình sự sơ xuất tý thôi. ( Nhưng trong nhà bảo nhau thì phải nói thật, cái vụ cắt dán, ghép nối này lỗi nhiều lần quá, phải rút kinh nghiệm sâu sắc đi cái, không thì mang tiếng lắm, nó là thể diện quốc gia chứ có phải chuyện chơi đâu, hay là các chú cố tình “lỗi” để làm mất mặt Thủ tướng với bác Hồng Anh thì bảo).
Nhưng nói gì thì nói, đúng là trăm dâu đổ đầu Mười tạ. Bác Mười tạ đâu đáng đem ra tùng xẻo như thế. Các cụ mình hay nói thế này: “Nấu mâm cỗ độc một mình tay nem tay chạo, ăn thì ăn cả làng, chả may rớt vung bể nồi, tội lại đổ lên đầu cái thằng tay dao tay thớt, thật chả biết điều. Chưa kể lắm kẻ đã chỉ chờ ăn lại còn phá thối, người ta vừa dóm bếp đã có thằng tổ chức cho người hắt nước. Thật là không biết liêm sỷ để chỗ nào”.
Hôm vừa rồi ngồi chờ khách, ế ẩm quá đọc được bài “Phỏng vấn GS Vũ Khiêu xung quanh vấn đề quyền hạn và trách nhiệm của Chính phủ, Thủ tướng” thấy có đoạn này:
Phóng viên: Giáo sư đánh giá như thế nào về sự điều hành của Chính phủ và của bộ máy Nhà nước từ trên xuống dưới?
Giáo sư Vũ Khiêu: Sự điều hành của Chính phủ vẫn theo tinh thần của mối quan hệ giữa Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ. Cho nên, có thể nói rằng kết quả điều hành của Chính phủ cũng là kết quả chung của mối quan hệ mật thiết giữa Chính phủ với Đảng và Chính phủ với nhân dân. Trong việc quản lý đất nước ngày nay, Thủ tướng là người chịu trách nhiệm chính nhưng Thủ tướng lại là Ủy viên Bộ Chính trị. Đây là một thuận lợi khiến cho Thủ tướng thường xuyên sinh hoạt với Bộ Chính trị, dễ dàng tiếp thu ý kiến tập thể Bộ Chính trị để vận dụng trong lĩnh vực hoạt động của mình. Ngược lại, Bộ Chính trị cũng thường xuyên hiểu được việc làm của Chính phủ. Chính vì thế mà thành quả của Chính phủ cũng có thể coi như là thành quả của Đảng và trách nhiệm của Chính phủ gắn liền với trách nhiệm của Đảng.

Nói các bác bỏ quá cho chứ, xem xong bài phỏng vấn đó, xích lô tôi tự nhiên nhớ ngày trước hễ nhà nào có con gái chửa hoang các cụ lại bảo: “mày là đồ con nhà năm cha ba mẹ” ngẫm ra không thể trách các cụ là ngoa ngoắt.

Mai xuân dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét