Trang

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

TÔI ÂN HẬN VÌ ĐÃ VÀO ĐẢNG, NHƯNG...

Lời bộc bạch của một đảng viên 15 tuổi đảng không dám viết đơn xin ra khỏi Đảng ?


Lâu nay tôi không viết blog, không comment vì tôi sợ. Tôi nghe được những thằng bạn làm bên an ninh nói rằng đang thực hiện những chỉ thị của cấp trên rất quyết liệt để tìm ra dấu vết tông tích của những blogger “có vấn đề” để có cách xử lý thích đáng. Tôi thực sự sợ, có lẽ là tôi hèn nhát. Nhưng hôm nay tôi muốn viết, tôi buộc phải viết, tôi không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng một sự thôi thúc phải nói ra những gì mình suy nghĩ cho nhiều người đọc. Sự thôi thúc đó đến từ đâu tôi cũng không chắc, nhưng thật tình là tôi vẫn rất run sợ khi post bài này. Tôi không phải là người dũng cảm, nhưng tôi thấy mình cần làm điều đó. Và tôi cũng chỉ có nơi này để viết, để nói ra được sự thật, blog là nơi duy nhất ở xã hội này người ta có thể nói thật, còn lại đều là một cuộc sống dối trá với chính mình và mọi người.
Tôi đã gần 50 tuổi, đang làm cho một viện nghiên cứu của Nhà nước, đã được 15 năm tuổi Đảng. Thật lòng là tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Đảng nhưng lại không dám thực hiện, tôi không đủ can đảm và mạnh mẽ để chấp nhận một cách kiếm sống mới hoàn toàn mà tôi không tự tin với nó. Mà bỏ Đảng thì chỉ còn cách bỏ cơ quan. Đã suy nghĩ rất nhiều cách mưu sinh khác nhưng vẫn không thấy cái nào là được. Các con tôi phải còn vài năm nữa mới có thể tự lo được. Lương hai vợ chồng cộng lại mới hơn chục triệu. Riêng tôi mỗi năm được thêm vài công trình nghiên cứu, chia ra cũng được khoảng 30-40 triệu đồng. Cái này chính là bổng lộc mà cấp trên ban phát vì nghiên cứu cho có, xong cho vào tủ, chủ yếu là viết theo ý muốn cấp trên rồi lập hội đồng khen nhau mấy câu, thế là xong. Giàu thì chủ yếu là các sếp lớn vì đề tài nào các sếp cũng có tên để chia tiền dù chẳng làm gì, có khi cũng chẳng nhớ nổi cái tên đề tài. Còn chưa kể những thứ quyền lợi mua sắm khác. Nói chung là nếu lên được trưởng phòng thì không phải lo tiền bạc, người ta cúng cho mình. Do vậy mà trong nội bộ người ta đấu đá giành giật nhau ghê lắm, vào Đảng cũng chỉ hy vọng lên được chức cao hơn. Nói thật là ngày xưa tôi vào Đảng cũng với động cơ như thế, nhưng không nghĩ rằng như thế chỉ mới là cái bắt buộc sơ đẳng, muốn ngoi lên được đòi hỏi phải nhiều thủ thuật lắm, và phải biết luồn cuối thật giỏi, chà đạp người khác mà không bị cắn rứt. Mà cả 2 cái này tôi đều dở, có lúc thấy phải làm nhưng làm cũng không đạt yêu cầu. Chuyên viên như tôi (dù là được xếp vào ngạch cao cấp) bây giờ toàn phải nói vẹt, nói dối đến mức mất tư cách mà chẳng biết phải làm sao. Giờ mới thấy mình hèn nhưng đã muộn. Tự an ủi trấn an mình “mưu sinh mà, thôi đành vậy…”
Những người Đảng viên như tôi bây giờ chiếm đa số tuyệt đối trong Đảng, đến 95%. Hồi tháng 4 năm ngoái, tôi được đọc một bản nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Dư luận Xã hội, đây là tài liệu chính thức nghiên cứu theo yêu cầu của Bộ Chính Trị . Qua đó nói rõ rằng Đảng viên bây giờ đều chán nản và bi quan, không còn tin vào đường lối chủ nghĩa Cộng Sản và học thuyết Mác Lê-Nin nữa, Đảng viên chỉ hy vọng vào sự đổi mới của Đảng. Nhưng bây giờ Đảng đã không  còn đổi mới nữa, đang đi vào ngõ cụt. Hầu hết những Đảng viên như tôi bây giờ đều mong muốn một sự thay đổi, nhưng họ lại sợ thay đổi. Lý do quan trọng nhất là họ sợ bị trả thù như lịch sử đã từng xảy ra, như Đảng đã từng làm, họ nghe thấy sự hung hăng và cực đoan của các Việt Kiều qua các lần biểu tình chống đối người trong nước qua làm họ sợ. Rồi kiểu tuyên truyền của Đảng cũng tăng thêm điều đó, nếu bạn là Đảng viên, đi họp sinh hoạt Đảng thì sẽ nghe thấy những lời lẽ cảnh báo rất nặng nề, nào là các thế lực thù địch, nào là sẽ không đội trời chung với Đảng viên, âm mưu diễn biến hòa bình có thể mất nước v.v..
Nhưng cái làm xói mòn niềm tin ở Đảng nhất là tham nhũng và đặc quyền thì Đảng chẳng có một biện pháp hiệu quả nào ngăn chặn, nếu không muốn nói là Đảng phải duy trì nó để sống và để cai trị quan chức...
Tôi đang đứng trước một trạng thái chông chênh, giữa những lựa chọn không dễ dàng: theo hiện trạng và thói xấu của xã hội để sống dễ dàng hoặc thay đổi để ko theo nó, hay tham gia vào những sự thay đổi của người khác làm xã hội tốt hơn. Tôi muốn 2 cái sau nhưng nhiều lần đã không vượt qua được chính mình. Hàng này tôi bị buộc phải học và thực hành theo gương và đạo đức HCM nhưng toàn là những gì đạo đức giả và ngụy quân tử. Tôi là người luôn kính trọng Chủ Tịch HCM, ngay cả khi đã đọc được những mặt trái của Bác. Tôi giữ thái độ đó vì tôi cho rằng Bác là một con người. Nhưng cách mà Đảng đang tuyên truyền về hình ảnh và đạo đức của Bác, bắt mọi người học tấm gương của Bác là cách mà người ta thường làm để ca ngợi những vị giáo chủ của các tôn giáo. Thật đáng buồn là những điều như vậy chẳng những không làm tôn lên hình ảnh của Bác mà ngược lại, vì Bác không có những điều cần thiết của một giáo chủ tôn giáo. Thời buổi bây giờ không còn là những thế kỷ trước, thông tin quá nhiều, nhanh và dễ kiểm chứng thì không thể tạo ra những myth để dẫn dắt lòng tin của mọi người được. Tôn giáo được tạo ra từ các myth, vốn là những hiểu biết sai lầm, có thể là dối trá nhưng lại mang ý nghĩa huyền thoại, thần thoại. Người ta đang làm cho hình ảnh Bác ngày càng trở nên méo mó và dối trá.
Gần đây tôi bắt đầu tin dần vào những gì vô hình như là định mệnh, số phận, vận nước... Không tìm thấy căn cứ khoa học nào, nhưng có lẽ niềm tin là tâm linh, không phải biện chứng khoa học. Do vậy, tôi cũng hy vọng như nhiều người dân đang hy vọng, hồn thiêng sông núi sẽ phù hộ cho vận mệnh của đất nước.
Tôi muốn nói với những người muốn mưu sự lớn và thực sự vì đất nước nhân dân, hãy nhắm vào những gì thiết thực nhất vì cuộc sống của đa số người dân, đừng có giương ngọn cờ dân chủ nhân quyền làm mục đích chính, những điều đó với người dân còn xa vời lắm. Chính quyền hiện nay dù làm ra vẻ chống đối và mạnh tay với những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền; giả bộ như là sợ những điều đó đe dọa sự cầm quyền của họ nhưng thực ra họ rất mong muốn những những người đấu tranh này lao vào những mục tiêu như vậy vì chúng chẳng thể nào thu hút quần chúng trong vài chục năm nữa. Họ ra vẻ cái này là gót chân Achille của Đảng nên phản ứng rất dữ dội, làm cho những người đấu tranh cứ tưởng thật là mình đã nhắm vào đúng tử huyệt của đối thủ và cứ thế húc đầu vào đá. Những gì thiết thực đối với quần chúng thì rất nhiều, nhiều vô kể, không thể nhắm đến hết tất cả một lúc được. Những con người sáng suốt sẽ nhận ra một vài điểm thật quan trọng từ những nhu cầu này, nhấn mạnh nó, giương nó lên làm ngọn cờ để tạo ra động lực cho đa số dân chúng thì mới có thể tạo ra lực lượng và thế lực thay đổi cái hiện nay được. Điều đáng mừng là một vài năm gần đây đã thấy xuất hiện vài người có tầm nhìn như vậy, không lao vào những khẩu hiệu dân chủ nhân quyền mà nhìn được những mấu chốt từ những gì rất thiết thực. Tôi có hân hạnh được trao đổi với những người như vậy trên blog và cảm nhận được sức mạnh tư duy của họ cho dù họ không nói gì về điều đó.
Nếu ai muốn copy bài này để phổ biến thì cứ tự nhiên làm, đừng hỏi ý kiến tôi. Mà cũng mong các bạn hãy làm điều đó vì có thể một ngày nào đó, tôi không đủ sự can đảm, không vượt qua nổi sự hèn nhát nên sẽ xóa hẳn cái blog này. Tôi đã từng nghe cánh an ninh nói rằng sẽ dựa vào quan hệ của con rể Thủ Tướng, là Việt Kiều trong giới tài phiệt, can thiệp với Yahoo để “lôi ra ánh sáng” kẻ nào là Change We Need để trị tội vì đã “vu khống” thanh danh của gia đình “phò mã”. Chuyện ấy cũng vài tháng nay rồi nhưng vẫn thấy Change tiếp tục viết bài, có thể là họ không làm được, và cũng có thể là chưa làm được. Nếu một ngày nào đó mọi người thấy blog này biến mất hẳn thì xin hãy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi rất biết ơn ai đó copy bài này về blog của mình để những gì tôi viết còn lưu lại được.
Đa số Đảng viên và quan chức hiện nay đều hèn nhát như tôi vậy, những người dũng cảm có tư cách thì rất ít, những người này đều không lên cao được. Những kẻ chức vụ càng cao thì không những hèn mà còn nhát, thượng đội hạ đạp. Bản chất bọn chúng là những kẻ sợ sệt đủ thứ, chúng chỉ hung hăng khi nắm quyền lực trong tay và đối xử thô bạo với kẻ dưới hoặc những người không có chút quyền gì. Tôi đảm bảo rằng, khi có một sự thay đổi bọn người này là những kẻ trốn chạy đầu tiên hoặc quay ngoắc tức thì theo lực lượng mới. Bọn chúng đa số (tôi là thiểu số) đều là những kẻ giàu có, giờ thì lắm tiền nhiều của, sợ chết, và sẵn sàng trở thành kẻ phản bội cho người khác sai bảo nếu được đảm bảo rằng không làm gì bọn chúng.
Sự sụp đổ và thay đổi là chắc chắn và không thể tránh khỏi, nhiều người bảo rằng sẽ rất nhanh, nhưng cũng có người bảo rằng sẽ chưa thể trong một hai năm nữa. Tôi thì nghĩ điều đó không tùy thuộc vào Đảng, vào Chính quyền nữa, cái này ngoài khả năng của họ rồi. Nó tuỳ thuộc vào lực lượng thay đổi có thể hành động lúc nào thì lúc đó sẽ có sự thay đổi. Còn thay đổi như thế nào thì lại tuỳ thuộc vào cái lực lượng này có muốn làm điều tốt cho người dân hay không. Thật là khủng khiếp nếu đất nước này tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Hãy tha thứ cho tôi nêu ai đó vô tình bị xúc phạm từ những điều tôi viết, nhưng tôi vẫn tin những người đó rất ít, đếm trên đầu ngón tay. Tạm biệt mọi người, cũng có thể là vĩnh biệt…. Chúc mọi người vui khỏe và an toàn, chúc Việt Nam thay đổi tốt đẹp.
Tôi đã thực sự ân hận vì đã vào Đảng !

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

THỬ VỚT CÁI BÌNH CỔ NGÔ BẢO CHÂU


Cách nay hơn hai năm Giáo sư Ngô Bảo Châu quyết định chuyển tới căn hộ căn hộ sang trọng tại tòa tháp đôi Vincom Hà nội do nhà nước tặng. Rồi ít lâu sau ông quyết định nhận ngôi biệt thự cũng rất sang trọng do nhà nước trao làm trụ sở Viện Toán do chính ông làm Giám đốc. Chuyện đã rất lùm xùm trên các trang mạng. Nhưng có lẽ lùm xùm hơn cả là dư luận quanh tuyên bố của ông về “lề là việc của con cừu chứ không phải của người tự do”. Nay thì cái tân “bổ đề” Con Cừu Thông Thái lại được cư dân mạng trả lại tên cho…ông bởi cú sảy chân của chính ông với định nghĩa “Danh hiệu trí thức không liên quan gì đến phản biện” khi “đăng đàn” trên Tuổi trẻ. Việc tranh luận là rất cần thiết giống như ngọn đuốc cháy sáng để soi tỏ chân lý nhưng trong chừng mục nào đó ngọn đuốc cũng gây bỏng cho tiến bộ xã hội khi trở nên quá đà. Thử vớt cái bình cổ Ngô Bảo Châu là bài viết cách đây hơn hai năm của tôi nay đành đăng lại để mong kêu lên một lần nữa: Bây giờ là lúc hãy để cái bình cổ Ngô Bảo Châu nằm yên dưới đáy nước.
Đăng ngày: 21:46 15-11-2010
Mai xuân dũng 15/11/2010
Chuyện Chính phủ giao cho gia đình GS Ngô Bảo Châu sử dụng căn hộ rộng 160 m2 thuộc khu căn hộ cao cấp của tòa nhà cao tầng Vincom B Hà nội và gia đình GS đã dọn về ở đã được nửa tháng chắc ai cũng biết. Và chuyện đó đã gây ra một cuộc khẩu chiến và cả bút chiến giữa những người ủng hộ GS Châu và những người phản đối.
Đó là câu chuyện vừa buồn vừa tức cười.
Riêng tôi chỉ gọi đó là “câu chuyện”. Và khi chuyện đã nhàn nhạt thì tôi gọi chuyện gần hết tính thời sự đó là: Chiếc bình cổ về GS Ngô Bảo Châu.
Chiếc bình cổ đó vẫn lềnh bềnh. Nhưng với tôi, đáng ra nên để nó chìm.
Vậy mà bỗng dưng tôi lại vớt chiếc bình cổ đó lên. Vâng tôi vớt lên bởi nếu không không làm thế, khi mọi người vẫn chưa buông tay cho nó chìm xuống thì với tôi, có gì đó giống như sự bất nhẫn. Chỉ là bất nhẫn với cá nhân tôi mà thôi vì tôi đã im lặng.
Và bây giờ, tôi đang ngắm nghía lại “chiếc bình” đang đặt trên bàn làm việc của mình và gõ lên bàn phím như những lời độc thoại.
Thật sự đó là chiếc bình vẫn còn lấp lánh sáng tự thân sau khi đã sáng chói lên một cách vô duyên như ánh lửa hàn trong thư viện chứ không phải trong xưởng cơ khí như đúng ra phải thế. Sự vô duyên đó là nhờ các nhà báo quen ăn theo nói leo nhưng thạo tống tiền. Rất buồn cho các nhà báo, nhưng phải thừa nhận thật sự nó là như vậy.
Như nhiều người đã nói, có lẽ trên thế giới này chỉ có 1 phần trăm triệu người may ra hiểu cái “Bổ đề” đó nó ngang dọc, nông sâu ra sao. Chưa kể có nhiều người còn nói (có thể không sai) rằng cái “Bổ đề” đó sẽ có tính ứng dụng hiệu quả cho kinh tế Việt nam vào năm 3.500 nghĩa là sau 1.490 năm nữa.
Nhưng tôi muốn rạch ròi. Kể cả là cái món “Bổ” đó có hiệu quả sau hơn 1000 năm nữa thì đâu phải là nó đáng vứt đi. Trong lịch sử, đã có phát minh khoa học bị xếp xó đến hơn 1000 năm sau mới được chứng minh và đem lại thay đổi lớn lao cho bộ mặt thế giới và nếu nó chưa thể “bổ” cho nước mình thì cũng “bổ” cho nhân loại chứ không phải là vô ích. Mặt khác, một công trình khoa học đã làm cho thế giới biết đến Việt nam và hiểu rằng ngoài cái chuyện “đánh đấm”, Việt nam còn là một đất nước có khả năng về khoa học kỹ thuật. Đó là một cái “Bổ” về tinh thần rõ ràng không chỉ dành riêng cho ông Chính phủ mà còn “Bổ” cho mỗi người Việt nam, cải thiện niềm tự hào Hai lúa của chúng ta.
Chính vì vậy theo tôi, việc GS Châu nhận căn hộ sang trọng đó của Nhà nước trao thưởng là hoàn toàn xứng đáng với những gì GS đem lại cho đất nước này. Mặt khác, ông Chính phủ cũng khá “rắn” khi chỉ quyết định trao cho gia đình GS Ngô sử dụng chứ không được sang nhượng hoặc bán đi.
Thử đặt địa vịa chúng ta vào chỗ GS họ Ngô mà xem. Giả sử sau việc GS từ chối căn biệt thự mà nhà kinh doanh địa ốc Đào Hồng Tuyển có nhã ý “biếu” nay lại từ chối căn hộ Chính phủ “tặng” thì có phải là tự GS đã đẩy mình vào tình thế quá khó khăn hay không?. Về mặt thể diện Quốc gia, một công dân thẳng thừng từ chối sự quan tâm của Nhà nước là đã đẩy Nhà nước vào thế “bí”. Như vậy, ông Chính phủ nếu không “thù dai” thì cũng không thể chịu được cái chuyện mất mặt như thế. Đường đường là một Chính phủ lại được lãnh đạo bởi một đảng độc quyền mà lại để công dân của các vị “dám” như thế sao? Thế giới sẽ nhìn nhận việc này như thế nào?. Chuyện không hề nhỏ. Nói No, thank với cá nhân ông Đào Hồng Tuyển thì được chứ nói vậy với ông Chính phủ thì chuyện con kiến sẽ là con voi.
Chính vì vậy, tôi cho rằng GS Ngô nhận nhà là hành vi của một công dân có  trách nhiệm với Đất nước (chứ chưa nói đến việc có trách nhiệm với Nhà nước)
Cũng có người nói, GS không nghèo trong khi các GS khác có cống hiến nhiều cho đất nước vẫn chưa được đãi ngộ gì đáng kể, mặt khác căn hộ của GS mới nhận là tiền thuế của dân thì việc GS Châu nhận nhà là một việc không nên làm. Tôi không nghĩ thế. Như đã nói, GS Châu xứng đáng nhận phần thưởng thì chẳng tội vạ gì mà từ chối. Nếu từ chối, dân vùng lũ lụt cũng chẳng nhận được thêm một gói mì tôm nào đâu mà các nhà khoa học khác cũng chẳng vì GS Ngô không nhận nhà mà ông Chính phủ đem xuất nhà ấy tặng cho GS Tụy hay GS khác đâu mà có khi lại chỉ béo ông quan chức nào đó thôi. Công bằng là cái gì đó rất xa xỉ, nhất là ở nước ta.
Tất nhiên, GS Ngô nhận nhà là một việc, việc ông Chính phủ tặng nhà có đúng đắn hay không là một việc khác. Chuyện này tôi xin không bình luận vì nói thực, ông Chính phủ xử sự nhiều việc lớn hơn còn chưa “ngon” nói chi là cái việc con con này.
Sau hết, việc còn lại ở đây là chuyện của chúng ta, những người đã sử xự ra sao về các sự vụ “trong nhà”. Nếu những việc quan hệ đến sự tồn vong của dân tộc, những việc đe dọa sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia đã gắn kết chúng ta, biến chúng ta thành một khối thống nhất thì những việc nhỏ như con thỏ hàng ngày dính dáng đến miếng cơm manh áo hay chỉ vài lời sơ xuất với nhau lại làm chúng ta chia rẽ ghê ghớm. Điều này đã làm chúng ta mất đi sự công tâm vốn rất quan trọng làm nên chất kết dính chúng ta với nhau. Người Việt nam mình ai mà chẳng biết nước ngoài họ đã tổng kết về cái “đức” này của người Việt qua câu chuyện có 3 người Việt chẳng may bị tụt xuống một cái hố. Nếu chỉ có một người thì thật dễ dàng cho việc leo lên nhưng cả 3 không ai chịu cho ai lên trước nên cuối cùng cả lũ thà cùng nằm chết gí dưới đáy hố còn hơn.
Không chỉ chuyện quanh cái “bình cổ” Ngô Bảo Châu mà còn bao chuyện lẻ tẻ khác, chúng ta luôn cố chấp, bới móc nhau vì những việc bằng cái mắt muỗi mà quên mất rằng nếu xét về đại cục, chúng ta là những người cùng cảnh ngộ.
Chúng ta hiện nay đang ngồi dưới đáy giếng chứ chả phải dưới cái hố đâu. Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi mãi nắm chân nhau lôi xuống cho đến bao giờ?
mai xuân dũng

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

HÀ NỘI 30 TẾT NHÂM THÌN



Năm nay xuân sớm, lịch âm thiếu, 29 đã là 30. Nhâm Thìn còn vài giờ nữa thôi là tới.  Ngoài trời mưa xuân lất phất bay. Mọi việc chuẩn bị Tết xong xuôi rồi, nào ta ơi, lại lang thang ngày 30 tết.
Chạy qua Bờ Hồ thấy các chú công binh đang rét so vai bên gốc lộc vừng.
Năm nay vắng vẻ nhỉ?
Dạ, năm nay bắn pháo hoa có 15’ thôi nên không đông anh em.
Lãnh đạo bồi dưỡng anh em  khá không?
Gãi đầu gãi tai cười trừ. (Ý a, chắc khó nói)
Các chú CSGT, An ninh và đám đồ đệ dân phòng, trật tự vẫn ngồi dặt dẹo bên các quán trà. Khổ, rét thế này 30 tết vẫn phải chết gí ở đây…cha tiên sư mấy thằng phản động nó sợ dân biểu tình thế.
Lên Nhật tân để chụp hoa đào.
Năm nào cũng thế, 30 tết là lòng trĩu nặng. Mình buồn chẳng biết vì sao mình buồn. Năm nào cũng một mình ngồi thu lu ở Hồ Tây một giờ đồng hồ tĩnh tâm. Anh em, bạn bè…ai còn ai mất , ai đã đi thật xa, ai đang trong trại, trong tù…
Năm nay dở chứng mò lên tận bến sông Hồng chân cầu Thăng long hứng gió. Chao ôi, đợt gió mùa đông bắc bổ xung đang về, gió sông thổi lên lồng lộng. Tê tái.
Thoáng trong gió buồn bên dòng nước trôi lững lờ
Chờ một ngày tươi sáng nước sông Hậu Giang xanh ước mơ
Nhấp nhô chuyến đò đưa người đi tìm đường tranh đấu
Giành lại đời ấm no những ngày sau
Sóng dâng cuốn trào như ngàn tiếng kêu thét gào
Cùng tìm đường tranh đấu
Xóa tan khổ đau muôn kiếp sau
Bài Những nẻo đường phù sa của Bảo Phúc hát về dòng Hậu giang mà sao mình cứ quen hát trẹo đi là: Chờ một ngày tươi sáng nước sông Hồng xanh ước mơ.
(Nước sông Hồng có bao giờ mà xanh cho được).
Vườn  đào Nhật Tân, Tứ liên bây giờ bé lắm. Dân ven sông bán đất cho người ta xây nhà, biệt thự cho tây thuê, làm nhà nghỉ, nhà hàng. Các ruộng hoa ngút mắt ngày xưa giờ bé cỏn con. Vài năm nữa chắc làng hoa chỉ còn là trong hoài niệm.
Mấy năm nay đào không được đẹp.  Hoa thưa, lộc ít, sắc kém tươi. Thường hàng năm vào đầu vụ, dân vượt phù sa lên ruộng ủ gốc. Mấy năm nay lòng sông ít phù sa, nước cạn. Năm ngoái tàu bè chết gí bãi trên bãi dưới, cát vàng vàng Phú thọ không về được, giá cát tăng gấp ba gấp bốn lần. Đào kém phù sa sắc xuống trông thấy. Đào bích vẫn rộ hoa nhưng cánh nhỏ tí, sắc đỏ pha nâu tía nhìn như hoa héo. Dân chơi đào chuyển qua chơi đào phai. Dẫu lá không dầydặn mướt xanh, dẫu lộc không cứng cáp nhưng được cái sắc hoa tươi tắn, không được như màu môi con gái đang yêu thì ít ra cũng bành bạch  như các chị tuổi hồi xuân.
Lang thang đến trưa cũng nhớ phải về bà nội chuẩn bị cho mâm cơm chiều 30 tết.c
Mẹ già ra đón con trai, vui lắm. Thấy mẹ già cười  mà sao thấy nao lòng. Cố lắm mới kìm nổi nước mắt đang muốn trào ra.
Mai Xuân Dũng

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

CÁN BỘ LÃNH ĐẠO


Một đám cảnh sát và trật tự chợ đang lập biên bản tạm giữ một người đàn bà vì tội dùng đòn gánh chống lực lượng liên ngành.
Một người đàn ông dáng đường bệ đi vào:
-          Này, các cậu thả bà này ra, trả hàng cho người ta
Cảnh sát 1:
-          Bà này đã bán hàng không đúng nơi quy định lại chống người thi hành công vụ. Bắt giữ là đúng người đúng tội, đúng quy định pháp luật, thả là thả thế nào. À…à..mà bác là ai đấy.
-          Tôi là cán bộ lãnh đạo đây. Các cậu biết không, bà này một vai gánh cả gia đình và chỉ trông vào gánh hoa quả mà sống thôi đấy. Các cậu cần phải có lương tâm chứ.
Cảnh sát 2:
-          Dạ, nhưng mụ này ghê gớm lắm sếp ạ, ai cũng bán rong thế thì Ban quản lý lấy đâu ra tiền nộp lên bây giờ.
Cảnh sát 3:
-          Giữ ông này lại, kiểm tra giấy tờ xem nào. Cán bộ cái con khỉ gì.
Quả nhiên ông “sếp” này chỉ là thợ sửa đồng hồ chứ chẳng phải sếp nào hết. Cảnh sát 1 và 2 phục lắm hỏi:
-          Sao cậu giỏi thế, làm thế nào biết lão kia không phải là cán bộ lãnh đạo ?
-          Hì, giỏi gì đâu, chịu khó nghĩ một tý biết ngay mà. Thời nay làm éo gì có thằng cán bộ lãnh đạo nào biết thương dân. Lão nói đến “lương tâm” là tao biết ngay lưu manh giả danh cán bộ rồi.
-          Ờ, mày nói có lý thật. Nhưng cũng có cán bộ lãnh đạo có lương tâm đấy chứ, cán bộ thì có ba, bảy đường cán bộ.
-          Mày dốt bỏ con mẹ. Cán bộ lãnh đạo có lương tâm là cán bộ đã hạ cánh an toàn rồi, no rồi, kiếm tý lương tâm cho nó đẹp cái mặt tiền thôi. Còn đương chức đương quyền mà có lương tâm thì mua thế chó nào được biệt thự, xe hơi. Chú còn là phải học nhiều.
Mai xuân Dũng

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

FB. Ứ DẠI.


Anh chàng người Mỹ gốc Do Thái Mark Elliot Zuckerberg, người sáng lập mạng xã hội Facebook thật sự là một nhân vật kỳ tài. Khen anh ta giống như bảo biển lắm nước muối.
Đây nhé, năm 2010, Zuckerberg được tạp chí Time bình chọn là Nhân vật của Năm. Và chẳng có ai phản đối Time cả đơn giản vì Time không phải là Viet nam Nex Top Model hay Cặp đôi hoàn hảo. Mark có tài sản cá nhân ước tính khoảng 17,5 tỷ USD, xếp thứ 14 trong bảng xếp hạng 400 người giàu nhất Hoa Kỳ của tạp chí Forbes. Như vậy người ta bình chọn anh ta là nhân vật của năm không phải vì số tiền anh ta có. Có lẽ họ chọn anh vì tốc độ lũy tiến tài sản. Năm 2008 khi mới 28 tuổi Mark đã có 1,5 tỷ USD trong túi. Thật quá nể với một người trẻ như vậy. Xét về khả năng tài chính, đó là số tiền bầu Đức của Việt nam có thể nhếch mép và đôi chục người Việt khác coi anh ta là hàng…con cháu. Nhưng chỉ có Mark mới có khả năng nhân số tiền 1,5 tỷ USD thành 17,5 tỷ trong có 2 năm. Đó vẫn chưa phải là điều đáng kể. Time bình chọn Mark chính là vì anh ta đã làm được điều không tưởng là tạo ra được kết nối trực tuyến toàn cầu thay cho việc kết nối vật lý mà vẫn đảm bảo tính riêng tư. Người sử dụng vẫn sở hữu, sử dụng thư viện thông tin cá nhân nhưng vẫn có khả năng giao tiếp với cộng đồng mạng  toàn cầu trong cùng một lúc và sự chia sẻ thông tin là vô giới hạn.
Nếu Blog là Góc sân thì FB là Khoảng trời. Nếu Blog là một ngôi nhà trong rừng thì FB là một ngôi sao trên bầu trời, bất kỳ nơi nào người ta cũng có thể nhìn thấy. Trong một không gian và thời gian nhất định. Blogger có thể miệt mài vài giờ thậm chí vài ngày để trình bày một ý tưởng để rồi ngồi chờ vài tiếng cho đến cả tuần để ngong ngóng một hồi âm. FB thì khác, ở hoàn cảnh tương tự, anh có thể quẳng lên đó một con chuột chết cho đến chuyện cu cậu Kim ủn mới được truyền ngôi Lãnh tụ tối cao là cả thế giới lập tức biết ngay. Họ có thể ủng hộ hoặc phản đối bạn bằng một diễn văn hoặc một bình luận vỏn vẹn một chữ tùy theo ý tưởng. Một người tận cùng Bắc cực dễ dàng gửi tới bạn một thông điệp biểu thị sự tán đồng chỉ bằng một cú nhấn Like mất 0,001 giây.
Điều lý thú là giao diện của FB cho phép bạn có thể ngồi một mình quan sát thế giới lại có thể là thành viên của hàng chục câu lạc bộ mà các thành viên của nó mặc nhiên duy trì việc giao tiếp trực tuyến ngay cả trong khi đang ngâm mìnhtrong bể sục. Bạn đừng thắc mắc khi con của bạn đem latop vào toilet và từ đó vẳng ra tiếng cười rúc rich, các mẩu thoại vui vẻ với cô A hoặc trả lời các vấn đề liên quan đến bài luận nào đó với cậu B y như trong một buổi học nhóm đông người. Đó là điều người giầu trí tưởng tượng nhất cũng không thể nghĩ tới chỉ mới vài năm trước. Anh chàng Mark đã đẩy Lịch sử thế giới từ  một cuộc chạy Marathon sang cuộc rượt đuổi 100 mét.
Vậy tại sao Giáo chủ Hồi giáo hàng đầu Iran Lotfolla Safi-Golpaygani đã lên tiếng coi việc sử dụng FB là tội phạm?
FB đã làm món Koran ế hàng chăng? Không. FB không phải là một triết thuyết càng không phải một đảng đối lập, FB chỉ là chiếc ống nhòm siêu xa thêm tính năng như một điện thoại di động vệ tinh mà thôi. Một số thể chế thối nát sợ FB vì FB như một công cụ giúp người dùng tụ tập đông người bằng trực tuyến, chê bai cái mùi xú uế họ đang buộc phải hít thở. FB cho người ta quyền được hô khẩu hiệu, trương ra các băng dôn hoặc đơn giản là nói thật với nhau trong khi ở môi trường khác người ta buộc phải nói dối để bảo đảm anh toàn. Theo Wikimedia trên thế giới sấp xỉ 200 Quốc gia, chỉ còn vài nước cấm hoặc tích cực ngăn chặn FB trong đó có Trung Quốc, Việt nam, Iran. Riêng  Bắc Triều tiên thì khỏi kể  vì nước này cấm cả điện thoại di động chứ nói gì  đến Internet.
Nói chung với các nhà độc tài, Facebook rất nguy hiểm. Nghe đâu người dân Lybia đã dùng chiếc xe FB đưa nhà lãnh đạo độc tài Gaddafi vào ống cống. nghe đâu FB cũng góp phần giúp các dân tộc Ả rập, Bắc phi sản xuất ra loại nước hoa nhãn hiệu Nhài mà các tổng thống tham quyền cố vị mới ngửi thoảng qua đã muốn ngất xỉu.
Để ngăn chặn việc nhân dân sản xuất ra vài loại nước hoa kiểu như hoa cải chẳng hạn, bây giờ thứ hương liệu facebook đang bị cấm nhập. Tuy nhiên việc chặn FB giống như việc đổ mực lên trời. Khó lắm.
Có một việc chuyên chính dễ làm thì người ta lại chẳng làm là cho chiếc trực thăng chở cậu Mark khi đi du hí vùng núi non châu Á nổ bùm một cái.
Nhưng nghĩ lại đó cũng là một việc không nên làm vì Mark có cô người yêu mới đính hôn là một người gốc Trung Quốc. Động đến Trung Quốc là mất cả tiền lẫn quyền cho dù chỉ là một thứ Trung Quốc bóng vía mà thôi. Ứ dại.
Mai Xuân Dũng

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

THƯ GỬI CÁC BẠN MẬT THÁM


Các bạn mật thám thân mến
Trong những ngày cuối năm vừa qua, chứng kiến công  việc của các bạn mới thấy cảm thông với nỗi vất vả của các bạn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi trăn trở nhiều đêm về các bạn, muốn viết về các bạn trước khi những tờ lịch năm cũ vẫn chưa bị bóc xuống để coi như thay một lời chúc mừng năm mới, nhưng cứ lần lữa mãi vì chưa chọn được đại từ nhân xưng nào khả dĩ để gọi các bạn cho đúng. Đó chính là sự muộn màng của bài viết này. Còn giờ đây khi đã gọi các bạn bằng từ “Mật thám” thì tôi cũng phải có đôi lời giải thích tránh cho những hiểu lầm không đáng có từ phía các bạn.
Không cần thiết phải tra từ điển Việt-Việt, các bạn chắc cũng hiểu đây là từ không mấy tốt đẹp dành để chỉ những người làm công việc theo dõi, dò xét, thu thập thông tin về một người hay một tổ chức nào đó một cách bí mật nhằm phục vụ cho một tổ chức  hoặc một đảng phái nào đó.
Trong thời Pháp thuộc, Mật thám là công cụ đắc lực bảo vệ chế độ thực dân. Mật thám có thể là quan chức trong ngành Cảnh sát như  Bazin là kẻ đã ra lệnh đàn áp cuộc biểu tình của học sinh Trường Pétrus Ký, bắn chết sinh viên Trần Văn Ơn. Mật thám cũng có thể là người hoạt động cách mạng chống Pháp rồi trở thành chỉ điểm cho mật thám Pháp như Lâm Đức Thụ, kẻ bán đứng Phan Bội Châu, về sau bị dân quân giết tại quê hương làng Vũ Trung, huyện Kiến Xương tỉnh Thái Bình. Nói sơ qua như thế để thấy Mật thám là một nghề xấu xa luôn bị người đời căm ghét, khinh bỉ. Chả thế mà bài Á tế Á ca trong sách giáo khoa chúng ta đã học có câu: Lũ mật thám chó săn khéo rúc…
Dù muốn tránh gọi các bạn bằng từ mật thám nhưng quả thật cũng chẳng thể gọi các bạn là thám tử-một từ có nghĩa khác hẳn công việc các bạn đang làm cũng như không thể gọi các bạn là An ninh vì ai dám nói  các bạn đang làm việc cho lực lượng Công an nhân dân?
Ngày đó mấy anh chị em Thiện nguyện viên đem sách về tặng các cháu thiếu nhi nông thôn và thăm một Cô nhi viện của Bùi Chu, nơi đang chăm sóc các cháu nhỏ tật nguyền. Ai đã đến nơi này không thể cầm được nước mắt khi thấy hàng trăm cháu bé không may mắn bị khiếm khuyết về thể chất lại bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Các cháu được Cô nhi viện Thánh An tiếp nhận chăm sóc, nuôi nấng chỉ bằng nguồn kinh phí của những ân nhân xa gần.
Cô nhi  viện Bùi Chu đã có từ năm 1852 do Đức cha Joseph Diaz Sanjurjo người Tây Ban Nha thành lập nhằm nuôi dưỡng trẻ mồ côi khuyết tật từ 12 tuổi trở xuống không phân biệt lương giáo. Trải qua 156 năm, Cô nhi viện đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu các cháu nhỏ. Trải qua các thăng trầm của lịch sử cả về những cấm cách về đức tin cũng như nạn đói hoành hành, có thời điểm Cô nhi viện đã phải tiếp nhận tới 2000 cháu bé (Sử ký địa phận miền Trung, trang 237-238) và tồn tại đến ngày nay.

      IMG_5768.JPG            

      IMG_5892.JPG
Tại đây, đi tới đâu cũng có người bám theo các Thiện nguyện viên. Ban đầu không ai để ý nhưng khi các bạn Thiện nguyện viên bị  theo từng bước và có những những người khác lén quay phim trong suốt hành trình, suốt thời gian và trong tất cả công việc thì ai cũng hiểu rằng mình đã bị giám sát.  Có lẽ các chị làm việc ở đây đã quen với các hoạt động mật thám như thế nên nói nhỏ với các bạn Thiện nguyện viên rằng: Các anh chị đang bị theo dõi đấy, họ đứng đầy cả bên ngoài kia kìa.
Khi những thùng sách quyên góp chủ yếu là sách giáo khoa, truyện cổ Grim, truyện tranh Cô bé quàng khăn đỏ… vv…được mở ra trao cho các cháu nhỏ thì các bạn mật thám đã xông tới tận nơi lật từng cuốn ra xem không cần sự đồng ý của chủ nhân. Những hành động vượt quá phạm vi mật thám như thế đã làm cho không khí trở nên hết sức căng thẳng. Nó giống như một hình thức đàn áp tinh thần.
Một phụ nữ người Australia có nhiều năm chuyên làm các công việc thiện nguyện trên khắp thế giới khi đang đẩy x e lăn cho một cháu nhỏ ra hóng nắng tình cờ gặp chúng tôi cũng nhắc nhở rằng: “Các bạn đang bị chụp ảnh lén đấy. Ở đây đôi khi tôi cũng bị người ta đòi xem passport khi đang chăm sóc các cháu nhỏ. Làm việc thiện nguyện ở Việt nam thật khó”              
   DSC08999.jpg          

   DSC09000.jpg 


Có thể có ai đó lợi dụng các hình thức thiện nguyện để làm những việc xấu như “âm mưu lật đổ chế độ, tuyên truyền nói xấu đảng” chẳng hạn nhưng thực tế tất cả các hoạt động từ thiện đều mang đến cho mọi người kém may mắn tình thương yêu, sự cảm thông chia sẻ với những mất mát của đồng loại. Hầu hết kinh phí làm từ thiện đều được chắt chiu tằn tiện từ nguồn thu nhập ít ỏi của những người  có tấm lòng bác ái được chia sẻ một cách âm thầm vô vị lợi. Điều đó khác hẳn với những cuộc làm từ thiện bằng tiền ngân sách rầm rộ vẫn thấy trên ti vi.
Có thể các bạn mật thám được giao nhiệm vụ theo dõi các đối tượng được cho là nguy hiểm nhưng thực tế, các bạn đã thấy rõ rằng những cuốn sách giáo khoa, chuyện cổ tích cho trẻ thơ kia là hoàn toàn chẳng có gì là tài liệu tuyên truyền chống phá đảng. Những giọt nước mắt, những vòng tay ôm, những an ủi vỗ về của các Thiện nguyện viên với các cháu bé tật nguyền kia chẳng có gì là biểu hiện xúi dục của các thế lực thù địch cả thì các bạn có nghĩ  gì không?
Đáng lẽ ra, nhiệm vụ của các bạn phải là phải phát hiện tìm ra những con mọt Nước tham ô hàng triệu đô như vụ PMU 18, vụ in tiền Polyme, đáng lẽ nhiệm vụ của các bạn phải là phát hiện ra những vụ đánh bạc tiền tỷ ở Cần thơ chứ những việc Thiện nguyện kia đâu phải việc các bạn phải tốn công sức tốn tiền ngân sách như vậy. Giám sát những việc Thiện nguyện tốt lành (khác hẳn công việc của các bạn đang làm) và duy trì công việc cho rất nhiều người như các bạn là một khoản chi quá lớn làm giảm đi bát cơm của người nghèo và tăng thêm sự bất bình của xã hội với các bạn.
Sức trẻ của các bạn lẽ ra phải ở nơi biên cương bảo vệ Tổ Quốc chứ đâu phải để làm cái việc dò la những người tử tế như các bạn đã thấy hoặc hè nhau giành giật, khiêng, bắt những người biểu tình yêu nước chống trung Quốc gây hấn bắn giết bộ đội ta ở đảo Gạc ma, bắt bớ dân chài Quảng Ngãi, cắt cáp tàu Việt nam?
Khi tiếp xúc với chúng tôi, các bạn thấy dù thế nào chúng tôi cũng luôn nhìn vào mắt các bạn và nói thật ngay rằng chúng tôi là ai, nói thật những việc chúng tôi làm dù rằng chúng tôi chẳng có trách nhiệm phải nói với các bạn điều đó. Còn các bạn đã phải nói dối khi được hỏi các bạn là ai, phải nói dối những việc các bạn đang làm. Trong sâu xa tâm thức, các bạn chắc cũng không thể không công nhận rằng việc chúng tôi làm là những việc tốt và xấu hổ về những việc các bạn đang làm: Mật thám.
Người ta thường nói: Trâu chết để da, người chết để tiếng. Có thể đến một lúc nào đó khi đến tuổi về hưu hoặc khi như quả chanh đã bị vắt hết nước, trở về cuộc sống đời thường các bạn sẽ nhận được sự thương hại hoặc tệ hơn là sự khinh bỉ của mọi người xung quanh về những việc các bạn đã làm thì các bạn sẽ thấy cuộc đời con người ta sẽ vô nghĩa và đớn hèn biết bao khi sống hoàn toàn không có những việc làm vì tha nhân, vì sự dâng hiến cao đẹp mà  làm việc duy nhất đơn thuần chỉ vì đồng lương dù rằng để tồn tại đồng lương là quý giá.
Trong thời đại ngày nay tôi cam đoan với các bạn mật thám rằng chẳng có ai tự hào khoe ra là đang làm mật thám cả. Đúng hơn là chính các bạn cũng rất ngại ngùng bởi công việc này chẳng đáng để người ta cho là công việc tử tế.
Nếu có bạn nào đó làm mật thám một cách mẫn cán đến nhẫn tâm để mong được cất nhắc lên một vị trí cao hơn nhằm mưu lợi lộc cá nhân thì tôi không cần phải nói với bạn nữa vì những điều tôi nói là vô ích. Với các bạn mật thám làm việc vì miếng cơm manh áo thì các bạn cũng nên bớt thời gian ăn nhậu để đọc sách tìm hiểu xem cuộc đời của các nhân vật mật thám trong toàn bộ lịch sử thế giới đã gặt hái được gì và trả giá ra sao.
Cuối cùng, những điều tôi viết ra đây có thể không khiến các bạn mật thám tức giận mà lại làm cho ai đó vô cùng tức giận thì người đó cũng nên tự hỏi rằng nhân cách con người mình có bằng được với tên mật thám hay không?
Thiện nguyện viên chương trình Sách cho Trẻ em.