Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

DỊ BẢN CHUYỆN TRỌNG THỦY MỴ CHÂU


Thần Kim Quy giúp An Dương Vương xây thành Cổ Loa xong, nghĩ đến chuyện bảo vệ kẻ thù bên ngoài, thần cho An Dương Vương cái móng của mình để làm nỏ giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trăm trúng và chỉ một phát có thể giết hàng nghìn quân giặc.
 An Dương Vương chọn trong nhóm gia thần được một người tài khéo tên là Cao Lỗ giao cho làm nỏ thần. Cao Lỗ gắng sức làm trong nhiều ngày mà không xong  thì lo lắm vì sợ An Dương Vương quở trách, một hôm nhân buồn bã lôi rượu Martel ra nhắm với thịt thú rừng và hút  thuốc lá Camel giải sầu. Rượu ngon mồi béo thuốc thơm du Cao Lỗ vào cõi lạc chả mấy chốc đê mê thoát tục. Bỗng đâu thần Kim Quy hiện ra cười mà rằng:  Tài khéo như ngươi nhưng đâu so được với kẻ tiều phu biết chọn gỗ rừng làm thân nỏ, tre quý làm cánh nỏ. Cái móng của ta để làm lẫy dẫu có quý giá nhưng cũng thành vô dụng nếu không có ruột mèo rừng xe thành dây nỏ đẩy được mũi tên đồng bay xa trăm dặm. Ỷ vào tài cao như ngươi mà gắng sức một mình dẫu có trăm Cao Lỗ cũng không thể thành sự được.
Thất kinh Cao Lỗ rạp mình sát đất lạy ba lậy mới dám ngẩng đầu lên thì không thấy thần Kim Quy đâu nữa mà trước mặt là một lão tiều phu mình trần đóng khố. Tiều nhân nâng Cao Lỗ dậy mà rằng: Lão biết có một thứ gỗ rừng quý giá mới có thể làm được thân nỏ lắp một lần bắn ra nghìn mũi tên.
Cả mừng Cao Lỗ sai gia nhân mở tiệc khoản đãi trọng hậu Tiều lão, lại thân rót rượu quý, gắp thịt bùi thù tiếp quý nhân. Hôm sau Chủ khách sắm sửa hành trang lên đường thẳng tiến về phương Nam tìm đến vùng đất bazan lắm gỗ nhiều voi quả nhiên tìmđược thứ gỗ quý cứng như sắt thơm như trầm đem chế ra được chiếc thân nỏ khi lắp lẫy bằng chiếc móng của thần Kim Quy vào thì vừa vặn như in. lại sai người tìm được giống mèo tứ sắc ruột dài 3 trượng lấy ruột phơi khô mười nắng thành sợi dây nỏ dẻo dai muôn phần mới căng được cánh nỏ nghìn cân.
Chiếc nỏ làm ra rất lớn khác hẳn những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. Bắn thử một phát bay ra ngàn mũi tên sức mạnh như đá lăn thác đổ.
An Dương Vương quý chiếc nỏ vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm, bên ngoài luôn có quân túc vệ trung thành ngày đêm canh giữ cẩn mật. Lúc bấy giờ Triệu Ðà làm chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì An Dương Vương có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều. Triệu Ðà thấy dụng binh không lợi, bèn phủ dụ An Dương Vương và sai con là Trọng Thủy sang cầu thân nhưng chủ ý tìm cách phá chiếc nỏ thần. Triệu vương trước bàn với An Dương Vương lập cầu truyền hình Láng giềng gần ru ngủ bách tính, sau là cho Thái thú gọi các Trưởng cơ Việt tộc tới bản doanh chỉ đạo thế này thế nọ. Lại tiếp đãi nồng hậu với rượu ngon gái đẹp, ban tặng nhiều thẻ ATM rút tiền ở các xứ Tây dương … làm cho các Trưởng cơ ngậm miệng bảo sao nghe vậy. Hễ kẻ nào trái ý lên tiếng bất luận đúng sai đều đem tống vào ngục tốt vu cho tội làm tay sai cho các thế lực thù địch.
Trong những ngày đi lại để kết tình hoà hiếu. Trong Thủy được gặp Mỵ Châu, một thiếu nữ mày ngài mắt phượng, mông cong tớn chân dài, eo thon, nực mẩy nhan sắc tuyệt trần, con gái yêu của An Dương Vương, Trọng thủy đem lòng quyến rũ Mỵ Châu. Lửa gần xăng máy bay chẳng chóng thì chày lâu ngày cũng nổ, Mỵ Châu dần dần cũng xiêu lòng. Hai người trở nên thân thiết, không còn chỗ nào là Mỵ Châu không dẫn người yêu mình đến xem từ Mục nam quan tới Hà Tiên, lại tâu với cha cho Thông gia mượn đất 50 năm 70 năm với giá bèo ăn huê hồng. Mặt khác Triệu Đà ngầm sai người tâm phúc cho chặt hết gỗ quý đất bazan đem bán cho phương Bắc làm nỏ, đào đất luyện quặng làm máy móc tối tân để tính kế lâu dài.
An Dương Vương tuy ngờ thâm ý Triệu Đà nhưng mắc lỡm nhiều thứ nên đành khuyến dụ quần thần tìm lời lẽ đường mật lừa mị dân chúng, mặt khác sai mật thám giăng khắp nơi bắt đám nho sỹ tây học đua đòi biểu tình chống Triệu vương.
Lại nói An Dương Vương mỗi ngày thêm mê mị  gả Mỵ Châu cho Trọng Thủy thì vận nước đã suy lắm rồi.
Một đêm trăng sao vằng vặc, Mỵ Châu cùng Trọng Thủy ngồi giữa vườn thượng uyển, cùng nhau nhìn dẫy tường thành cao ngất, gió lạnh thổi, mây ngàn xa bay, đêm mỗi lúc một khuya... Trong câu truyện tỉ tê, Trọng Thủy hỏi vợ rằng:
    - Nàng ơi!  Âu Lạc có bí quyết gì mà chống được người phương Bắc đông người như lá trên rừng như nước biển Nam hải?
Mỵ Châu áp chặt đôi tuyết lê vào Trọng Thủy mà rằng:
    - Có bí quyết gì đâu chàng! Âu Lạc thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần, bắn một phát chết hàng ngàn quân địch như thế còn ai đánh nổi được.
Trọng Thủy làm bộ ngạc nhiên, vờ như mới nghe nói đến lần đầu ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Mỵ Châu không ngần ngại, chạy ngay vào chỗ cha nằm, lấy nỏ đem ra cho chồng xem. Nàng lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thuỷ nghe biết cách bắn. Trọng Thủy chăm chú nhìn cái lẫy rồi nhân lúc Mỵ Châu vào toilet liền đem Ipad ra chụp và gửi ngay File quý về cho Triệu Đà. Ít lâu sau, Trọng Thủy xin phép vua về thăm cha và dâng lên Triệu Ðà bản đồ khắp miền Âu Lạc và cơ chế hoạt động của nỏ thần. Vốn là đất nước nổi tiếng về ăn cắp công nghệ chẳng bao lâu Triệu Ðà có trong tay những chiếc nỏ giống như hệt chiếc nỏ có cái lẫy quý của An Dương Vương. Mặt khác Triệu Đà cho làm chiếc lẫy giả giao cho Trọng Thủy giấu vào trong áo đại cán đánh đường trở lại Âu Lạc.
An Dương Vương vốn chiều con gái, thấy con mỗi khi gặp chồng thì vui vẻ sung sướng ngất ngây, liền sai gia nhân bầy tiệc rượu uống đến say chẳng giữ gìn. Trọng Thủy uống cầm chừng, còn An Dương Vương và Mỵ Châu uống nhiều Martel say tuý luý. Trọng Thủy thừa lúc bố vợ và vợ say mềm, lẻn ngay vào phòng tháo lẫy bằng móng chân Thần Kim Quy và thay vào cài lẫy giả bằng móng rùa.
 Thấm thoắt thu qua đông cũng sắp tàn. Thấy chồng có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi không yên, Mỵ Châu hỏi rằng:
    - Hình như chàng đang có điều lo nghĩ phải không?
Trọng Thủy đáp rằng:
    - Tôi sắp phải xa nàng bây giờ. Lúc sương muối bên này bay mù trời đất là nơi Phương Bắc sắp đến lúc tết sắp đến tôi phải về thăm lại Phụ Vương và lo việc Tông miếu.
Mỵ Châu buồn rầu, lặng thinh, Trọng Thủy nói tiếp:
    - Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại! Nếu chẳng may giặc giã, biết đâu có khi nàng sẽ không còn ở chốn này nữa,  biết đâu mà tìm?
Mỵ Châu nói:
    - Thiếp có áo lông chim quý, hễ thiếp chạy về phương nào thiếp sẽ giắc lông dọc đường, chàng cứ theo dấu đó mà tìm.
Nói rồi Mỵ Châu nức nở khóc.
Trọng Thủy về đến đất Bắc ít lâu sau Triệu Ðà ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc..
Nghe tin báo, An Dương Vương cậy có nỏ thần, lại nghĩ tình thông gia 16 chữ  không phòng bị gì cả. Ðến khi quân giặc đã đến sát chân thành, An Dương Vương mới sai đem nỏ thần ra bắn thì thấy tên rụng ngay sát chân thành không còn linh nghiệm như trước.
Quân Triệu Vương phá cửa thành, kéo ùa vào. An Dương Vương vội lên ngựa, để Mỵ Châu sau lưng, phi ngựa thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha, Mỹ Châu bứt lông chim ở áo rắc khắp dọc đường.
Ðường núi gập ghềng hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm, mới đến núi Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã đuổi gần đến. Thấy đường núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, An Dương Vương hướng ra biển khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Vua vừa khấn xong thì một cơn gió lốc bốc cát bụi lên mịt mù làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy hiện lên, bảo An Dương Vương rằng "Giặc ở đằng sau lưng nhà vua mà sao không biết?”
An Dương Vương tỉnh ngộ, liền rút gươm chém Mỵ Châu, rồi nhẩy xuống biển. Rùa Thần rẽ nước đưa nhà vua sang Thụy sỹ thì bỏ lại. Quân của Triệu Ðà kéo vào chiếm đóng Loa thành. Trọng Thuỷ một mình một ngựa theo dấu lông chim đi tìm Mỵ Châu. Ðến gần bờ biển thấy xác vợ nằm trên đám cỏ, tuy chết mà nhan sắc vẫn tươi như hoa hậu Veneduela. Thấy vậy Trọng Thuỷ khóc oà lên,thu nhặt thi hài đem về chôn trong Loa thành. Đêm đó uống hết một chai Mao đài rồi ra giếng gội đầu chẳng may đâm đầu xuống giếng mà chết.
Ngày nay ở làng Cổ Loa, trước đền thờ An Dương Vương còn cái giếng Trọng Thuỷ. Tục truyền khi Mỵ Châu đã bị cha giết rồi, máu nàng chảy xuống biển, trai ăn được nên mới có ngọc châu. Lấy ngọc trai đó đem rửa nước giếng trong thành Cổ Loa thì ngọc xỉn lại như bã chè chỉ lấy máu mới rửa được ngọc trong veo như trước.

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

TÁNG TẬN LƯƠNG TÂM




Cho dù ai đó hoảng lên vì trò phát huy “trí tuệ đỉnh cao” dàn dựng màn trình diễn “Ngũ lục tinh” kỳ trong buổi đón Tập Cận Bình đến nỗi phải đưa ra một thông báo trên trang web của Bộ ngoại Giao Việt Nam  là : Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao trả lời câu hỏi của phóng viên ngày 23/12/2011rằng:
Đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội đã được thông báo đây là sai sót mang tính kỹ thuật. Cục Lễ tân Nhà nước đã nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm và kỷ luật các cán bộ có liên quan./.
 
Người đọc chỉ cần có trình độ văn hóa cấp hai cũng phải phì cười vì sự cẩu thả của cái thông báo này. Thứ nhất chẳng ai tin đó là sự “sai sót mang tính kỹ thuật” cả bởi lá cờ đem ra phục vụ cho một cuộc đón tiếp nguyên thủ Quốc gia, đặc biệt nguyên thủ đó lại là nhân vật thứ hai của Nhà nước Trung Quốc đương nhiên phải được duyệt chán chê mới đưa in ấn chứ  đâu phải chuyện đùa. Thứ hai, nếu có một số người trời phú được sở hữu IQ cao mà tin đó là chuyện “sai sót kỹ thuật” thì sai sót kỹ thuật đó cũng đã tệ lắm rồi. Mấy chục năm trước, nhà văn Nam Cao viết trong Đời thừa rằng: Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện.
Vậy cẩu thả trong Chính trị được gọi là gì nếu không phải là Táng tận lương tâm?
Vậy nhưng sau cái thông báo cẩu thả đó, người ta lờ đi như bao nhiêu lần “sai sót kỹ thuật” từng có trước đây. Dư luận đòi hỏi phải có kết luận, phải đưa ra ai là tác giả của vụ cờ sáu sao này. Bloger Phước Béo viết rằng: tôn trọng chính mình, tôn trong quốc kỳ quốc gia mình chính là phải tôn trọng hình ảnh trung thực của quốc kỳ nước khác. Hình ảnh lá cờ 6 sao vừa qua là sai lầm nghiêm trọng, và đã sai thì phải xin lỗi, phải sửa sai, không để xảy ra thêm một lần nào nữa.
Trong phần Comment của blog Trương Duy Nhất người có nick: LKhanh viết:
 “Cái tâm thế nhược tiểu khốn nạn” phải là những chữ để dùng cho cái đám cầm quyền lúc nào cũng sợ hãi và khún núm trước cái thằng hàng xóm to đầu chuyên môn ăn hiếp mình, và quay trở lại đàn áp chính những người dân của mình khi họ lên tiếng phản đối những hành vi bức hiếp của kẻ bành trướng.
Nhân tác giả nhắc đến chuyện thủ tướng Thái Lan tiếp đón Tập Cận Bình, tôi cũng xin nhắc lại một chuyện về nước này. Khi người dân Thái và nhiều người ngoại quốc biểu tình chống cuộc rước đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh vài năm trước đây trên đường phố Bangkok, an ninh Trung Quốc đã yêu cầu phía Thái giải tán và bắt giữ những người này, cảnh sát Thái đã thẳng thắn trả lời rằng họ phản đối trong trật tự nên chúng tôi không thể bắt giữ họ được.
Gần đây báo chí cũng có đăng hình nhiều người dân Thái biểu tình ngay trước Tòa Đại Sứ Mỹ – một đồng minh lớn của Thái Lan – tay cầm biểu ngữ yêu cầu đại sứ Mỹ hãy câm miệng (về luật phỉ báng hoàng gia của Thái). Cảnh sát không hề can thiệp.
Chính quyền như thế mới đáng gọi là chính quyền chứ.
Tưởng rằng những bài viết về Scandal Ngũ lục tinh kỳ đã nhiều và không cần nói thêm nữa nhưng quả thật chuyện này sẽ không kết thúc nếu như tác giả của nó không đưa ra được một lời xin lỗi và chấm dứt trò bợ đít táng tận lương tâm như vậy.
Mai Xuân Dũng