Entry 23/3/11
Có chuyện cũ chán như dưa khú nhưng vẫn phải kể.
Có thằng cha (gọi thế chỉ vì hắn đã có con) bạc tình kinh khủng. Vợ hắn con nhà tử tế phải cái ít học (có lẽ vì thế nên mới ngoan chăng ?) rất chịu thương chịu khó. Chị chàng đi làm ở một công ty, chủ bóc lột hệt bọn lãnh đạo ở các khu công nghiệp (một số). Hiển nhiên khi hết giờ làm chị chàng coi như như mớ rẻ rách (kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) nghĩa là chả có tí tỵ tì ti mẹ nào cho đáng gọi là có chất “hấp dẫn” bọn đàn ông. Kệ. Chị có chồng tài hoa (đúng ra là đào hoa) và có chức tước (nên hiển nhiên có quyền thế, và vì vậy đương nhiên hắn đông tiền). Bề ngoài hắn có bộ dạng lúc nào cũng như sắp đi ăn cỗ cưới. Vậy là đủ để chị thấy trong lòng sung sướng, tự hào như nông dân sở hữu cả mẫu đất! Vậy nên chị cúc cung phụng dưỡng chăm lo “mẫu đất” (công) ấy. Nào chăm bón canh sâm, nào thịt bò cần tỏi, nào vịt tiềm thuốc bắc và vân vân. Thảng hoặc hắn có về nhà ăn cơm trước 8 giờ tối là chị thấy lòng rộn rã cả lên. Chị xăng xái rót, gắp, xới ân cần. (Hắn nhìn mà thấy…rõ ngứa cả mắt). Nhưng thường thì hắn về sau 10 giờ đêm. Mùi rượu (trên…áo) chẳng át nổi mùi hương xả hương phấn. Chị có biết “cái sự” ấy hay không thì chịu vì chồng, con, họ hàng, bạn bè chưa hề nghe chị ta thán câu nào về đức hạnh của lang quân cả. Nhưng hắn biết. Chị chả lạ gì. Phụ nữ tinh lắm, tiền thì có “thuế” thì không. Mà trốn hoài có họa là củ khoai môn thì mới không biết.
Cũng vì chị “ngoan” vậy mà hắn được thể ngày càng lên nước không coi ai ra gì, trước hoang đàng một nay lại hoang đàng hai ba…Bây giờ thì hắn công khai đi bướm về ong và chẳng thèm đổ rượu…lên áo nữa.
Lại có chuyện cũ khác cũng chán như dưa khú nhưng vẫn phải kể.
Chị làm việc trong một sở nhà nước.Lương tháng đôi triệu (bảng lương ghi thế). Năm kia chị gom các loại sổ đỏ của nhà và họ hàng cùng sếp thế chấp ngân hàng vay tiền làm dự án địa ốc. Sếp trên có phần, ngân hàng có phần, chị có phần. Cái “phần” ở đây là căn nhà dăm tỷ. Vài năm xuôi chèo mát mái chị có vài căn.
Biết thì biết nhưng không phải ai cũng làm được. Ở vị trí như sếp chị thì mới vậy. Nghĩa là chị nhờ có cái tiêu chuẩn “ệ”. Đại loại như dân gian nói muốn làm quan phải xét mấy cái “ệ” sắp xếp theo thứ hạng: Nhất là có Thế hệ (bố làm bê tê xê thì con dĩ nhiên sẽ được bầu vào tê ư ), Hai là Huynh Đệ (có lịch sử là cạ của nhau, cùng “nhóm máu”). Ba là Công nghệ ( đi cửa sau). Xếp cuối bảng là Trí tuệ (bất quá anh phải tinh thông, giỏi giang và nhất là tuyệt đối trung thành cũng như biết chiều ý sếp).
Chồng chị là một trí thức thức rất thức thời. Biết chị lo việc triều chính nên lẽ thường rất bận. Anh chả nề hà chuyện cơm nước giặt rũ là gì. Có kẻ ghen ăn tức ở xỏ xiên rằng bà ấy ngày mồng 8/3 đi làm về muộn có mua cho anh cái váy hồng nào không thì anh cũng thây kệ. Anh đang (đồng) sở hữu cục kim cương. Rồi việc nhà quen dần anh đâm ra say việc. Suốt ngày anh chổng tĩ lau giường tủ, sàn trên sàn dưới. Suốt đêm (khi vợ chưa họp về) anh lau khung kiếng nọ, quạt trần kia. Rồi như mắc bệnh căn cơ, anh lo tính sao cho tiền chục biết cục tác ra tiền trăm. Đi họp chi bộ phường về là anh vội vã nhưng kín đáo vặn cái đồng hồ nước cho nó chạy theo tốc độ con rùa (cái chiêu này độc lắm). Rồi đêm đến anh lo ngoặc giây đảo điện ăn vào điện nhà thằng cha hàng xóm. (Cũng là một cách đánh thuế phi lộ đường điện “nó” chạy qua tường nhà anh.
Thì so với mấy “cụ” nuốt cả hàng tá…héc ta đất của dân của nước thì có ăn cắp tý điện, nước, đớp dăm trăm bạc tiền phạt dân không đội mũ bảo hiểm thì có vẻ…quá lương thiện, quá bình thường như một lẽ tự nhiên vậy thôi.
Cũng vì anh “ngoan” như rứa nên chị ngày một chả coi anh ra cái đinh gì. Kể cả cái trò ăn cắp vặt của anh cũng làm chị tự nhiên có cảm giác buồn nôn. Buồn nôn vì chị chỉ giở vài thủ thuật giấy tờ là có bạc tỷ. (Nhưng ba cái thủ thuật của chị làm khối gia đình mất nhà mất đất, khánh kiệt như chơi !) Chị ngày càng lên nước. Chị họp hành ngày một nhiều hơn. Đồng nghiệp của chị chủ yếu là nam nên chả có gì phải ngạc nhiên là người chị toàn mùi nước hoa “Man”.
Tội nghiệp chị vợ “ngoan” và anh chồng “ngoan” trong chuyện dưa khú kể trên.
Á, suýt quên nếu không nhắc tý chuyện hôm qua ở cuộc họp quốc hội nay cũng trở nên cũ và hình như có mùi…dưa khú.
Đó là việc ông phó tủ tướng Nguyễn Sinh khơi khơi tại quốc hội rằng bê tê xê chỉ đạo ( lại chỉ đạo) không có phê bình cảnh cáo cán bộ chính phủ nào trong vụ “quả đấm thép” VINASHIN đấm vỡ mồm…Dân ! ( hic ). Ông phó tuyên như có ý muốn nói rằng: Năm ngoái các ông đòi phê bình chính phủ chứ gì, bi giờ bê tê xê quyết cho vô can đấy các ông làm gì được nhau nào? thiệt hại 5 tỷ chứ 10 tỷ cũng chả làm sao ( ! ).
Dân thì lắc đầu ngao ngán. Nói thế khác nào ăn cắp điện bị phát giác lý luận rằng: tại sao dây điện nhà cậu chạy qua nhà tớ, điện là của cả làng chứ chả phải của riêng ai. Bố tớ cho phép đấy, ăn cắp thế chứ có ăn cắp nữa cũng chả làm gì được nhau. ( ờ ! )
Thật tội nghiệp cho quốc hội vì vẫn rất “ngoan” , không phản ứng gì và tội nghiệp cho ông phó…cối vì cái não trạng và lối hành xử kiểu tổ cha pháp luật như vậy.
MXD