Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

Mr TUẦN TUỘT BÀN VỀ IU

Mai xuân dũng 30/10/2010.
Bình thường, Mr Tuần Tuột là người ít nhời nhưng ngồi bên bàn cờ tướng hoặc có phụ nữ ở bên, lão trở nên hoạt ngôn. Khi chơi cờ, có cái gì đó kích hoạt cả hai bán cầu não làm cho lão ta trở nên tư duy rành mạch. Vừa tán dóc với đám người chầu rìa xung quanh vừa đấu trí với đối thủ mà không đi nước cờ nào hớ hênh cả.
Lão ta tên là Tuần nhưng vì dẻo mỏ nên có thêm cái đuôi Tuột sau chữ Tuần. Bây giờ ai cũng gọi lã là Tuần Tuột. Nhưng tại sao lại có cái đại từ ngôi thứ nhất rất Tây là “Mr” đằng trước cái tên? Chuyện lý thú ra phết nhưng xin kể chi tiết sau, còn bây giờ thì tạm giải thích lý do thế này: Lão đã ở tuổi lục tuần rồi, dung mạo hơi nhom nhem nhưng nói năng có duyên. Chị em thít ra trò. Chả thế có cô bé sinh viên năm cuối (có phải ra giàng gì cho cam) mê tít thò lò, tất nhiên mê chuyện thôi. Thỉnh thoảng cô kéo lão ra quán cà phê hàn huyên tâm đầu ý hợp lắm. Kinh khủng hơn, cô bé còn mời lão về quê chơi. Chuyện đó ai mà chả biết. Từ đó lão cấm tiệt không để cho ai dùng cái đại từ “lão” hoặc “ông” để giao thiệp với lão nữa. Chả nhẽ 60 tuổi lại gọi là anh. Vậy thích hợp nhất là dùng “Mr”. Mr Tuần Tuột. He he…
Lão thích nói chuyện cờ tướng và chuyện…tình cảm. Cô bé sinh viên năm cuối gặp chuyện “bất như ý” với người iu, được lão tư vấn thế này: Chuyện yêu ở đời là chuyện tốn nhiều giấy mực, nước mắt, nước bọt và ở một chiều kích nào đó, hơi bị tốn nhiều máu. Trong Cựu ước, Chúa Trời sinh ra con người xuất phát từ tình yêu Thánh linh hướng tới sự duy mĩ toàn thiện vĩnh cửu. Ngài tác tạo con người ban đầu chỉ là một người đàn ông. và vì yêu công trình của mình Ngài tiếp tục ban phát cho con người muôn vật cùng cây cối xanh tươi để con người thụ hưởng. Rồi để đàn ông khỏi cô đơn, Người khai sinh bà Eva và bằng phương cách như để phụ nữ mắc nợ người đàn ông, Chúa Trời tác tạo bà từ một dẻ xương sườn của Adam. Tuy vậy, thay vì ca ngợi đàn ông, người nam quen làm các áng văn bất hủ để tỏ bày tình yêu phi phàm với dẻ xương sườn có hồn kia. Thi nhân vắt kiệt cái tinh túy của lục phủ ngũ tạng chắt ra cơ man là trường thi, đoản thi tụng khen người nữ đủ điều làm các chị chàng được đi mây ngàn, gió núi rồi lạc mẹ nó vào mê cung trần tục nhất đó là tính dục. Đến bây giờ cũng vậy tất cả những trò đó nhuốm màu hoa anh túc. Các chị vui vẻ chấp nhận bị cưỡng bức là kẻ sáng tạo nòi giống vinh quang và vô tình bị đàn ông đánh thuốc ngọt ngào đến nỗi hoan hỷ sa vào thế giới thực thể, nhục giới, sờ nắn, cầm nắm được, tức là cái hạ tiện tục trần. Thực ra cái nhục giới kia chỉ có chức năng kép đơn giản vừa là gia vị vừa là một chút thuốc phiện cuối cùng được đưa vào các cuộc giao hoan làm cho cái tình cảm tinh tuyền kia thêm huyền ảo, sâu sắc hơn mà thôi.Lũ đàn ông ma mãnh nhận về mình là con nợ để đàn bà bảo trợ ban phát tình thương yêu. Cũng vì cái thỏa nguyện bảo trợ đó, Bà Eva đã chả bị con rắn dẫn dụ trong vườn Địa đàng để ăn trái táo cấm và sẻ chia cho ông Adam vị ngon tội lỗi đó sao, vì cái tội cao ngạo đó con người đã bị gánh lấy tội Tổ tông truyền. Một trong những cái tội đeo đẳng suốt cuộc sống hữu hạn là mê muội. Tình yêu là cái giá trị đáng ngờ lắm.Rất nhiều thế hệ mụ mẫm bởi các mối tình lãng mạn kiểu Romeo, Juliete. Đẹp lắm tình yêu khi có ai đó ngây ngô chẳng nói nửa lời:
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm
(Đỗ Trung Quân)
Này, đến như ông giám đốc nhà thương súc sinh viết về yêu mới chân thành làm sao:
Yêu là nhớ ít tưởng nhiều
Yêu là chẳng biết mình yêu cái gì
Yêu nhau đâu bởi hàng mi
Đắm say đâu phải chỉ vì đôi môi
Yêu là yêu, có thế thôi…
(Bảo sinh)
Và rất thoải mái trong gông cùm:
Khi yêu cái xích dưới chân
Thì xiềng xích ấy là thần Tự do.
Trong cảm giác rất mơ hồ giữa mê và tỉnh sinh ra khái niệm cao thượng:
Vì yêu tha thiết con người,
Cho nên mới lánh về nơi không người.
Quạnh hiu ngay giữa đất trời,
Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.
Yêu phải mê muội mới đúng là yêu.
(Bảo sinh)
Theo thuyết tiến hóa của Đác Uyn, các ngài Nê an đéc tan biết giao phối chứ đâu có biết yêu là gì. Yêu là sản phẩm của sự dư thừa vật chất. Cái thủa xã hội sơ khai chọc lỗ gieo hạt và leo trèo hái quả, thì chưa thể có tình yêu. Cho đến khi Kách mệnh khoa học kĩ thuật thời Tiền đồ đồng, đỗ lạc và thú săn dư thừa được biến thành hàng hóa, một lớp người ma mãnh hơn số đông kiết xác đủ điều kiện để thăng hoa tinh thần sinh ra thứ tình cảm huyền diệu gọi là tình yêu. Bởi vậy tình yêu mặc nhiên dành cho tầng lớp bụng to. Tình yêu, như thế từ sâu xa là sản phẩm của hàng hóa và sự đàng điếm của kẻ ranh mãnh. Qua nhiều thời đại, thứ tình cảm ấy được nhân loại dụng công bơm vá, tô vẽ cho nó trở thành cao vời thánh thiện. Con người tự huyễn hoặc mình, đánh bả mình đến say đứ đừ. Trước tình yêu con người sụp lạy điên dại, khóc lóc, tự hoại. Mà đấy mới chỉ là tình cảm giữa người đàn ông và người đàn bà thôi đấy chứ nếu là ở lĩnh vực khác như các dạng thức giai cấp thì yêu còn bị con người rắp tâm đẩy nó lên một tầm cao mới kì vĩ hơn nhiều. Đám tinh hoa và tăng nhân sơn bả hình nhân lòe loẹt, dựng đàn hô phong hoán vũ tôn phù, đặt tên linh hiển. Màn tuồng đó thế mà hay ra trò, hiệu quả lắm. Mấy cụ ranh mãnh loa lên, dụ mị đám tiện dân nhân danh pháp hiệu (tự đặt) làm cho hàng ngàn người rạp xuống tế bái. Rồi như sóng triều, hàng vạn người sẽ lại như nghìn người kia úp mặt xuống đất và hồn vía phiêu diêu. Đến lúc nào đó tín điều tà thần bao trùm thế giới thì mấy tổ cha sáng tạo kia trở nên nhỏ nhoi trước sản phẩm của chính mình, đe dọa vai trò thống trị. Lấy lại vị thế, các tổ cha dùng chính bản thể bằng xương bằng thịt sống trong số bọn họ để tôn phù hình ảnh mới, tẩy chay, phá phách biểu tượng tôn sùng cũ. Thậm chí các bản thể duy vật chất ấy còn bị họ ngâm tẩm còn tệ hơn trò bảo quản thực phẩm để thuốc hàng triệu người. Ai à, đó là các Pharaon đi tiên phong và theo sau là các con vua cháu chúa dựng nên các lăng tẩm để tạo ra các thần linh mới, tôn giáo mới.Trở lại chuyện tình cảm giữa người đàn ông và đàn bà. Ngày nay, bức màn thần bí của tình iu đã bị hạ xuống mặc cho những môn đệ trung tín của nó khóc lóc phản bác. Tình iu hiện đại mà bọn nứt mắt thông tuệ khai mở đã mặc cho bộ dạng trần tục nhưng thân thiện. Đó là một bước lùi của nhân loại, nhiều kẻ bảo vậy. Nhưng bọn trẻ cười khẩy như muốn nói À, các cụ Cả lẫn, tỉnh lại chút xíu đi, đó là bước tiến lớn nhất của thế kỉ 21. Đó là sự giải phóng con người. Chúng nhẹ nhàng khơi mở một trường phái Tình iu hiện sinh nhưng quả thật có mùi vị của công bằng. Theo cách đó, tình yêu dâng hiến không đòi hỏi đền đáp không phải là tình yêu mà chỉ là sự u mê. Tình yêu đơn phương với trái tim yêu tan nát là tình cảm yếu đuối thụ động. Đó không phải tình yêu mà chỉ là hình thái tình cảm non xanh ủy mị dễ dập nát hư thối.Có chuyện một cặp yêu nhau nồng thắm nhưng đến một ngày kia chàng tìm cách lánh xa bạn tình. Nàng dễ dàng nhận thấy điều đó nên căn vặn về căn nguyên. Chàng phải thật lòng mà rằng không còn đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho người mình yêu vì chàng không có điều kiện đầu tiên để thường xuyên cùng nàng đây đó rong chơi, cùng nhau phiêu du quên tháng ngày, không thể làm nàng vui bằng những món quà nho nhỏ đeo nơi các ngón tay mềm mại của nàng vào dịp “Va len tai hại” cũng như bất lực khi nhìn sợi dây chuyền bạch kim trong quầy kim hoàn Bảo tín Minh châu vào dịp sinh nhật nàng. Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, chàng khánh kiệt, túi chàng hết xu rồi. Cô gái tròn mắt ngạc nhiên: Em không cần những thứ đó, em cần anh thôi. Anh là tất cả. Chàng cảm động nhưng cười nửa miệng. Và để khẳng định, hôm sau nàng đóng vai nhà tài trợ chương trình. Vâng, tình iu cao thượng đã…thượng được hai tuần rồi hạ xuống mặt đất nhanh chóng chính nàng cũng đâu có ngờ. Trong nàng, con “bọ iu” đã sớm chết thối.Đó là bi kịch từ ngàn xưa cho đến tận thế kỉ 20. Bây giờ thời @, 9X độ lượng hơn với Romeo và Juliete, chúng bình thản để nói rằng bác Xuân Diệu có lý khi cho rằng “Yêu là chết trong lòng một ít…”. Vâng chết một ít thôi nhé.
Tình yêu của con người ngày càng dễ sứt mẻ vì nó quá cao quý, mong manh như trứng mỏng, giòn như bánh đa mới nướng. Đã thế tình iu lại dễ bay mầu lắm, nó như bị nhúng javel để nhanh chóng ngả từ hồng sang bạc phếch chỉ trong chớp mắt. Thời cổ lai hy có chuyện vua nước Vệ rất yêu Di Tử Hà. Phép nước Vệ ai đi trộm xe của vua, thì phải tội chặt chân.Mẹ Di Tử Hà ốm nặng. Đêm khuya có người đến gọi, Di Tử Hà vội vàng lấy xe vua để đi. Sau lộ chuyện, Vua lại khen rằng:“Có hiếu thật! Vì hết lòng với mẹ, mà quên cả tội chặt chân”.Lại một hôm, Di Tử Hà theo vua đi chơi ở ngoài vườn, đang ăn quả đào thấy ngọt còn một nửa đưa cho vua ăn. Vua nói:“Di Tử Hà yêu ta đến thế thì thôi ! Của đang ngon miệng mà biết để nhường ta”…Về sau, vua không có lòng yêu Di Tử Hà như trước nữa. Một hôm phạm lỗi, vua giận nói rằng:“Di Tử Hà trước đám thiện tiện lấy xe của ta đi. Lại một bận dám cho ta ăn quả đào thừa. Thực mang tội với ta đã lâu ngày. Nói xong bắt đem ra trị tội. Ôi! Di Tử Hà ăn ở với vua trước sau cũng vẫn vậy, thế mà trước vua khen, sau vua bắt tội. Đó là tại khi yêu khi ghét khác nhau mà thôi. Lúc được vua yêu, đáng trị tội thì lại hóa công thần; lúc bị vua ghét, việc không đáng tội thì lại hóa ra kẻ tội đồ. Mới hay, người muốn can ngăn, đàm luận với vua điều gì, thì trước phải xem xét cái lòng vua yêu hay ghét mình thế nào rồi hãy nói. Gần vua khác nào ở bên thú dữ.Thì chính thế. Hãy liệu hồn khi iu. 9X tuyên ngôn : “Em yêu anh, và vì thế em sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh kể cả hy sinh luôn anh vì tình yêu đó”. Điều đó dáng lên án không? Tham khảo nhé: Xét theo logic thì bản chất tình cảm chỉ là sự hoán đổi theo từng thời điểm trong cái Tháp nhu cầu 5 tầng, trong đó:
Tầng thứ nhất (Physiological): là các nhu cầu thuộc về “thể lý” bao gồm các nhu cầu như: Đồ ăn, thức uống, thở, nghỉ ngơi, chỗ ở, quần áo, bài tíêt, tình dục.
Tầng thứ hai (Safety): nhu cầu an toàn về thân thể, sức khỏe, việc làm, tài sản…
Tầng thứ ba (Love/belongging): nhu cầu xã hội như tình cảm, tình bạn, muốn được trực thuộc một nhóm cộng đồng nào đó.
Tầng thứ tư (Esteem): bao gồm các nhu cầu được kính trọng, được quý mến, tin tưởng, địa vị, danh tiếng, thành đạt…
Tầng thứ năm (Self-actualization): là các nhu cầu tự thể hiện bản thân như khả năng trình diễn, khả năng sáng tạo…
Tình iu trong bức màn sương khói đã không còn hoặc chỉ tồn tại trong mơ tưởng và hoài niệm. Đành phải thực tế thôi vì cho dù thực tế không thơm tho nhưng ít nhất nó cũng không nặng mùi gian dối.Hãy phòng bị khi có kẻ nói suông rằng nó yêu anh (hoặc yêu em), hãy tỉnh táo khi nó lại còn tuyên bố sẵn sàng hy sinh cho anh vì chúng nó sắp sửa hy sinh mẹ nó cái thân anh đến nơi rồi.
mai xuân dũng

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

CHIẾC CẶP TÓC HÌNH CON CHUỒN CHUỒN NGÔ

mai xuân dũng 29/10/2010
 
Tĩnh là thằng con một, nhà khá giả. Bố mẹ nó đi đi, về về buôn bán ngoài Hà nội. Khác với những thằng con trai đồng lứa, nó trầm tính và rụt rè. Trong lớp nó hòa đồng với tất cả các bạn nhưng thường hay chơi với mấy đứa con gái. Trong khi đám bạn trai đá bóng ngoài bãi thì nó ngồi đọc truyện đằng sau gôn hoặc bó gối mơ màng nhìn ra bãi ngô phía xa. Đằng ấy là con sông Lam xanh biếc, êm ả vào mùa cạn.
Nó nhớ về đứa bạn gái chơi thân từ hồi còn tắm truồng. Đó là con Hà. Con bé này khác hẳn nó. Nghĩa là nghịch ngợm quậy phá như con trai. Trong khi Tĩnh tập mãi không biết bơi, cho chuồn chuồn cắn nát rốn rồi mà xuống nước không có cây chuối là chìm lỉm thì với con Hà, các môn phi trâu, bơi lội nó đều rành cả, không thua thằng con trai nào.
Hai đứa hợp thành một đôi kì lạ, trái tính đủ thứ nhưng rất thân nhau. Tĩnh coi Hà như bạn trai còn Hà cũng coi Tĩnh như bạn gái, chuyện gì cũng tâm sự được. Hà nể Tĩnh vì nó học giỏi, quý mến vì nó nhân hậu, giúp Hà từ sách bút đến những cái nho nhỏ sinh hoạt hàng ngày.
Đó là chuyện lâu rồi, từ hồi hai đứa còn học lớp sáu. Bây giờ Hà ở trong Sài gòn. Nó theo bố mẹ nó vào trong đó làm ăn. Hôm tiễn bạn ở bến xe, thằng Tĩnh giúi vào tay con Hà một chiếc cặp tóc bằng nhựa hình con chuồn chuồn ngô màu hổ phách mà mẹ nó mua ở Hà nội Năm đầu hai đứa có thư từ cho nhau nhưng đã bặt tin từ hai năm nay. Không rõ vì sao. 
Mấy lần thằng Tĩnh gọi điện vào cho ông cậu trong Bình Thạnh hỏi thăm tin tức con Hà và gia đình thì ông cậu bảo có đến chơi nhà con Hà dưới Gò Vấp một lần hồi tết vừa rồi, định đến đầu tháng mười nhân tiện có công chuyện dưới đó sẽ ghé chơi và xin lại số điện thoại để tiện thăm hỏi.
Lại nói về chuyện thằng Tĩnh suýt chết đuối đợt nước lũ ở Hà Tĩnh vừa rồi thế này. Buổi chiều ngày 18, nhà thằng Tĩnh bị nước tràn vào trong nhà nhưng nó không quá lo ngại vì nhà nó còn cao hơn mấy nhà khác xung quanh hàng xóm. Có lẽ nước cũng chỉ lên đến giường là cùng. Ai ngờ đến quá nửa đêm, nước ngập cả giường rồi dâng lên tận nóc tủ, Tĩnh trèo lên nóc tủ rồi bám xà nhà dỡ ngói trèo lên nóc nhà ngồi. Nó hoảng hồn khi ngó ra ngoài trời nước mênh mông như biển. Không biết bơi nên nó càng khiếp vì xung quanh nước ngập băng hết mái những nhà hàng xóm. Nó co rúm người lại vì rét thì ít mà vì hoảng loạn thì nhiều.
Nước bắt đầu dềnh lên, xô mái nhà sập xuống và thằng Tĩnh bị nhào xuống nước lạnh. Nó vừa bị sặc nước vừa cố gắng chuồi, đạp vùng vẫy để ngoi lên. Đúng lúc nó ngoi được lên và may thay vớ ngay được một thân cây chuối có người đẩy tới cứu nó. Người kia vừa bơi vừa đẩy cây chuối về phía gò cao bên kia rặng tre.
Lên được đến gò cao giáp con đường lên huyện, cho dù trời vẫn tối nhưng Tĩnh ngờ ngợ người cứu nó rất giống con Hà. Nó dụi mắt mấy lần như không tin mình còn sống và hỏi: “Hình như bạn là Hà phải không?”. Nhưng không thấy con Hà  trả lời nó mà nhảy xuống nước, ôm cây chuối bơi ra phía dòng nước đang cuồn cuộn chảy.
Nhưng bơi được một đoạn, con Hà bỗng ném lên bờ cho Tĩnh một vật gì đó và gọi với một câu nhưng không nghe ra vì bị lẫn vào trong tiếng gió và nước chảy.Tĩnh mò mẫm nhặt lên xem thì ra đó là chiếc cặp tóc bằng nhựa hình con chuồn chuồn ngô…
Việc đó khiến thằng Tĩnh cảm thấy như một giấc mơ, hư hư, thực thực. Con Hà ở Sài gòn kia mà? Nhưng chiếc cặp tóc thì vẫn còn đây...
Vài hôm sau nước rút, thằng Tĩnh nhận được điện thoại của ông cậu trong Sài gòn gọi ra hỏi thăm gia đình nó và tình hình bão lũ vừa qua nhân thể báo tin: gia đình con Hà vẫn ở chỗ cũ dưới Gò Vấp nhưng con Hà thì đã chết nửa năm nay rồi. Bố mẹ nó bảo trong đó có vụ lật xuồng. Con Hà bơi ra cứu được mấy người nhưng có lẽ do mệt hoặc bị chuột rút nên cuối cùng nó bị nước cuốn đi tìm mãi không thấy xác.
mai xuân dũng

CHÍ PHÈO CÔNG NGHỆ

Việt Nam: Bloggers đang là nạn nhân của các hackers



Việt Nam: Bloggers đang là nạn nhân của các hackers

Đó là nhận định mới nhất từ các chuyên viên phân tích điện toán tại Mỹ trong nhóm có tên là SecureWorks, thuộc một công ty Internet ở Atlanta, Georgia.
Kết quả khảo sát của SecureWorks cho thấy những kẻ hacker này đã sử dụng đến mười lăm nghìn máy điện toán chỉ để đánh sập một  số website mà thôi.  Đó là công việc của một số người trẻ tuổi ở Việt Nam mà nhiệm vụ của họ từ trước tới nay chỉ là tìm cách xâm nhập và phá hỏng mọi thông tin liên lạc trên máy vi tính của những đối tượng mà họ được lệnh phải tấn công.

Theo thông tin do SecureWorks cung cấp cho hãng tin AP, đến nay chưa thể xác định những tội phạm trẻ tuổi này làm việc độc lập hay dưới quyền của chính phủ hoặc đảng cộng sản Việt Nam.

Ông Joe Stewart, giám đốc nghiên cứu thuộc bộ phận chuyên trách chống  việc đột nhập hay lấy cắp dữ liệu trên computer trong công ty SecureWorks, nói rằng là nhóm hackers phá hoại này chỉ nhắm mục đích ngăn chận sự phát tán tư tưởng chính trị của bloggers chứ không để ăn cắp tiền như  những hackers khác trên thế giới. 
Copyright © 1998-2010 Radio Free Asia. All rights reserved.

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

CHỖ ĐỨNG CỦA CHÍNH PHỦ

Mai xuân dũng 28/10/2010.
Có thể nói thẳng ra rằng dự án Bô xít Tây nguyên là một dự án gây ra sự chia rẽ sâu sắc nhất trong lòng dân tộc Việt nam trong 36 năm qua kể từ khi thống nhất đất nước đến nay.
Nguyên nhân sâu xa bắt nguồn từ kháng thể trong dòng máu, tim gan những người Việt nam yêu nước thương nòi trước họa xâm lăng đến từ ông bạn láng giềng phương Bắc.Trong quá khứ, người Việt nam là một dân tộc bất khuất, liên tục chống lại ách thống trị của các đế quốc từ phương Bắc đến xâm lăng. Nhưng phải nói rằng người Việt cũng đã từng bị các vua chúa Trung Hoa đè đầu cưỡi cổ cả nghìn năm trời. các sử gia và các nhà nghiên cứu sử Việt nam gọi là thời kì 1000 năm Bắc thuộc.
Hàng chục lần Nam tiến, người phương Bắc đã làm cho mảnh đất Việt này không lúc nào khô vết máu binh đao. Nỗi lo canh cánh nghìn năm của những người nặng lòng với nước về hiểm họa Tổ Quốc bị rơi vào thời kì Bắc thuộc Mới là hoàn toàn có cơ sở khi Trung Quốc hiện nay đã trở thành một nhà nước đế quốc đói khát lãnh thổ và tài nguyên hơn bao giờ hết.
Tại phi Châu, Trung Quốc bằng thủ đoạn đầu tư tài chính đã ngấm ngầm thuộc địa hóa một số quốc gia giầu tài nguyên. Họ sử dụng lá bài kinh tế phồn thịnh giả tạo để mua chuộc lòng tham. Bằng các khoản tiền mờ ám, Trung Quốc lũng đoạn các chính khách, các nhà lãnh đạo tham nhũng tại các nước này để hoàn toàn chi phối họ, làm bình phong che chắn và là công cụ đàn áp các lực lượng chống đối kế hoạch tham lam của Trung Quốc.
Ở nước ta, việc đánh chiếm quần đảo Hoàng sa và một số đảo ở quần đảo Trường sa thuộc chủ quyền của Việt nam là bước khởi đầu của kế hoạch tràn ngập lãnh thổ của họ.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng chỉ rõ: Khu vực Tây nguyên là nóc nhà của Việt nam, là vị trí chiến lược của khu vực Đông Dương, có vai trò rất quan trọng và là địa bàn hết sức hiểm yếu. Mất Tây nguyên là mất nước trong một sớm một chiều.
Có thể đất nước ta vừa trải qua một cuộc chiến tranh lâu dài gian khổ, chúng ta hơn ai hết khao khát hòa bình để xây dựng đất nước. Đó là ý nguyện toàn dân và cũng là của các nhà lãnh đạo. Nhưng việc nhượng bộ Trung Quốc về lãnh thổ hoặc nhường cơ hội cho ngoại bang để cho họ chi phối, dắt mũi là điều các nhà lãnh đạo của chúng ta phải kiên quyết chống lại.Không có bất cứ một lý do nào có thể biện bạch cho các hành động, thái độ nhân nhượng vô nguyên tắc trên sinh mạng dân tộc, trên sự an nguy của Tổ Quốc.Đó chính là lý do căn bản số một khiến các nhân sỹ trí thức và nhân dân ta tỏ thái độ không nhất trí với dự án khai thác Bô xít tại Tây nguyên.
Lý do thứ hai là hiểm họa sinh thái. Chính Trung Quốc bằng con đường vào Tây nguyên khai thác Bô xít đã xuất khẩu chất thải độc hại lên đất nước Việt nam. Chính họ nhìn thấy nguy cơ nhiễm độc tàn phá quốc gia tiềm tàng nên họ đã từ bỏ việc khai thác tại nước họ mà chúng ta lại chấp nhận hứng lấy cái họa nghìn năm cho con cháu sau này là thế nào? Đó là câu hỏi lớn dành cho các nhà lãnh đạo đất nước hiện nay phải trả lời thẳng thắn với nhân dân với Tổ Quốc.Gần đây, Nhân dân đã thấy có tín hiệu đáng mừng từ phía Nhà nước qua động thái Văn phòng Chính phủ cho biết sẵn sàng lắng nghe, chấp nhận đối thoại trên cơ sở các luận chứng khoa học sau khi các trí thức, nhân sỹ và đông đảo quần chúng kiến nghị yêu cầu dừng dự án tai hại này. Thái độ tỏ ra biết lắng nghe nhân dân của Chính phủ dù sao cũng đang là một luồng gió mới mát lành giải độc cho không khí căng thẳng, mâu thuẫn có nguy cơ dẫn đến bùng phát giữa Nhà nước và Nhân dân bấy lâu nay.Tuy nhiên nếu đây chỉ là cách thức xoa dịu dư luận và Chính phủ sẽ tiếp tục triển khai cho nhà thầu Chalieco Trung Quốc xây dựng các khu khai thác chế xuất Bô xít thì Chính phủ sẽ tự làm khó cho mình về sau này.
Mặc dù ông Bộ trưởng Tài nguyên và Môi trường Phạm Khôi Nguyên có hứa hẹn về sự “An toàn trên lý thuyết” nhưng các nhà khoa học, trí thức cũng đã nhìn thấy cái lỗ hổng to tướng trong lập luận của ông. Mấy lớp vải địa kỹ thuật lót đáy hồ chứa không bao giờ có thể giữ được lớp chất lỏng chết người kia khi trong lòng hồ chứa hàng triệu mét khối nước thải chưa kể gặp mưa lớn tránh sao khỏi tràn, tránh sao khỏi nứt, rách, thẩm thấu trước biến đổi địa lý. Nên biết Hung ga ri là nước có năng lực quản lý và trình độ kỹ thuật cao mà các đập chứa có độ dày 50 mét, chân đập dầy 65 mét mà còn bị vỡ, đi ngược lại mọi định luật vật lý thì ở ta không cần phải động đất, chỉ cần trận lũ như ở miền Trung vừa qua cũng đủ gây ra thảm họa. Không thể hứa liều như vậy được.
Về vấn đề kinh tế của dự án. Chính phủ cần xem xét các báo cáo của các nhà khoa học phân tích thấu đáo về hiệu quả kinh tế một cách xây dựng, tôn trọng lẫn nhau vì rất nhiều nhà kinh tế có trình độ, uy tín đã phân tích cho thấy đây là dự án lỗ nặng chưa kể cái lỗ lớn nhất là các nguy cơ về ô nhiễm, khắc phục hậu quả vv…
Một cái lỗ ghê gớm khác là Chính phủ lỗ to khi để nhân tâm chia rẽ, lòng người ly tán, đất nước mất đi sức mạnh đoàn kết để làm nên thành công trong công cuộc tái thiết đất nước.Đất nước chúng ta chưa đến nỗi buộc phải khai thác Bô xít mới tồn tại và phát triển. Hơn lúc nào hết Đất nước cần sự đoàn kết nhất trí cao giữa Chính phủ và Nhân dân. Một Chính phủ đứng về phía Nhân dân là một Chính phủ Được. Một Chính phủ đi ngược với Nhân dân là một Chính phủ Mất. Quyền lợi Đất nước phải đặt lên trên hết bất cứ một cá nhân nào.
mai xuân dũng

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

LÀM NGƯỜI TỐT HAY NGƯỜI CÓ ÍCH ?

  mai xuân dũng 27/10/2010

Mình có thói xấu ai cũng chơi từ xe ôm cho đến nghệ sỹ thứ thiệt, từ thằng lưu manh cho chí công an có cỡ. Khỉ thế.
Tất nhiên cái “chơi” ở đây cũng nhiều vẻ, người ta có là lưu manh nhưng thấy cái mặt mình họ nở nụ cười : “Đi đ... đâu mà lâu lắm mới thấy cái thớt thế?” để thay cho tiếng chào. Vậy thì cũng phải đáp lễ chứ, chẳng hạn như “thằng bố mày, đi ăn cắp chứ còn đi đâu”. Xong. Lại nhe răng ra cái.
Rồi vô tình gặp nhau ở quán bia, ông nghệ sỹ nhân dân xịn đấy, ra vỗ vai mình cái độp “thằng em dạo này khỏe quá rồi hay sao mà thấy các huynh lại lờ đi thế”. Cũng là một kiểu chào. Chẳng phải bác có ý trách móc gì mình. Cũng chả phải bác “bắt lỗi” cái tội không ra chào huynh trước. Chả phải. Quán đông như hội có thấy được nhau cũng chỉ là ngẫu nhiên nếu không hẹn trước. Nói chung mình không có khiếu làm giám đốc nhà máy đường. Nói năng  lỗ mỗ, người yêu thì ít, kẻ ghét thì...ối. Nó là do cái ách Giời quàng vào cổ thì đành mang. Ai chả muốn khéo muốn giòn, có ai thích té tỏng cho mòn lỗ trôn.
Đã thế lại còn hay nghi ngờ, ai nói gì cũng nghe chừng, chả vồ vập ngay bao giờ. Ngậm quả đắng quá nhiều rồi cũng phải sáng mắt ra chứ. Một lần ngồi bia cỏ đang vui, có một ông đi cùng với thằng bạn mình mua một lúc 20 phong kẹo cao su cho một con bé bán dạo chiều nào cũng quanh quẩn ở quán này. Ông này khách mới không biết chứ anh em ở đây lạ gì cái thằng cô hồn đứng sau gốc xà cừ "chăn" 3 đứa trẻ bán dạo ở đây. Có mua giúp thì gọi là đôi phong thôi chứ. Ông bạn mình khen đểu: "Mày đúng là người tốt cuối cùng của thành Tứ Xuyên đấy". Cha này chắc đang quắc cần câu nên lè nhè “ Cái gì mà tốt? Tao là thằng vô tích sự. Làm người tốt thì đ... có ích mà muốn làm người có ích thì đ... được phép tốt”. Ối giời ơi ông Lưu linh ơi, phàm phu tục tử của Ngài đấy phải không.
Bẵng đi một dạo, có lần ngẫu nhiên, tiện đường rẽ qua chùa Lam chơi gặp một Huynh  chuyên đi dịch chữ Hán chữ Nôm theo lời mời của các sư thầy ở Hà nội. Huynh bảo “Đệ ở đây ăn cơm với Huynh hầu chuyện Bạch thầy luôn. Về bây giờ muộn rồi nhỡ bữa ra”. Bạch thầy cũng là chỗ mình quen từ hồi chiến tranh phá hoại nên đỡ ngại, mình nhận lời.
Vào mâm Bạch thầy rót rượu mời khách và cũng nhập tửu đều đều. Ban đầu chuyện quanh quanh cái văn bia. Bạch thầy chê bản rập tồi quá rồi thì tranh luận với Huynh về dòng bia khắc Lưỡng long triều nguyệt có trước hay Lưỡng phượng triều dương có sớm hơn. Mình cứ ngồi uống. Thì biết gì mà nói chứ.
Cũng may Huynh quay sang truyện Tôn, Bàng thời Chiến quốc nghe mới thấy đỡ nhạt một chút. Đúng lúc đó Bạch thầy nói một câu y khuân cái câu hôm trước được nghe: “Làm người tốt thì đ... có ích mà muốn làm người có ích thì đ... được phép tốt”. Giật mình. 
Túm lược lại cho gòn gọn chuyện Bạch thầy kể thế này.
Tôn Tẫn là người nước Yên, cha là Tôn Tháo, mẹ là Công Chúa Yên Đơn, ông nội là Tôn Võ Tử. Tôn Tẫn lớn lên, nghe đồn Quỉ Cốc Tiên Sinh có tài cao phép lạ , nên tìm đến xin thọ giáo. Ở Dương Thành thuộc đất nhà Châu, có một chỗ gọi là Quỉ Cốc, vì nơi ấy có núi cao rừng rậm, âm khí nặng nề. Trong núi có một ẩn sĩ họ Vương tên Hủ , trước ở núi Vân Mộng cùng Mặc Địch hái thuốc, tu Tiên, sau đến ẩn nơi Quỉ Cốc, nên người ta thường gọi là Quỉ Cốc Tiên Sinh .
Quỉ Cốc Tiên Sinh có học vấn uyên thâm, tu Tiên đắc đạo, tinh thông lý số, thông hiểu lẽ huyền vi của Trời Đất, lại cũng làu làu binh thư đồ trận. Học trò của Quỉ Cốc Tiên Sinh có nhiều người tài giỏi như : Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Tô Tần, Trương Nghi, vv... Tôn Tẫn và Bàng Quyên thì học về binh pháp. Còn Tô Tần và Trương Nghi thì học về du thuyết .
Bàng Quyên học được mấy năm, tự cho mình đã giỏi rồi, nên xin thầy hạ sơn đi lập công danh.
 
Quỉ Cốc sai Bàng Quyên đi hái một cành hoa đem về để đoán vận mạng cho. Bàng Quyên ra khỏi động, nhằm lúc khí Trời nóng nực, cây cối không ra hoa, chỉ thấy một bông hoa cỏ, liền nhổ lên cả gốc, toan đem về, bỗng nghĩ rằng bông hoa không đẹp nên ném xuống đất, rồi đi tìm hoa khác, nhưng không tìm được cành hoa nào, đành trở lại chỗ cũ, nhặt cành hoa đã bỏ lúc nảy, bỏ vào túi áo, rồi vào trình thầy rằng :
- Trong núi mùa nầy không có hoa. 
- Không có hoa thì vật gì trong túi áo của ngươi đó ?
Bàng Quyên không giấu được, buộc phải đưa ra trình.
- Nhà ngươi có biết cái hoa nầy tên gì không ? Nó là hoa Mã Đâu Linh, mỗi lần nở 12 bông, ứng với số năm vẻ vang của ngươi. Hoa nầy hái ở Quỉ Cốc, thấy mặt Trời thì héo, bên chữ Quỉ có chữ Ủy thành chữ Ngụy, nhà ngươi xuất thân ở nước Ngụy. Sau nầy nhà ngươi vì việc lừa dối người mà bị người lừa dối lại. Vậy nên lấy điều đó mà răn mình. Ta có 8 chữ nầy, nhà ngươi khá nhớ : “ Gặp dê thì vinh, gặp ngựa thì hỏng.” 
Bàng Quyên lạy thầy 2 lạy mà rằng :
- Lời giáo huấn của sư phụ, đệ tử hết lòng ghi nhớ.
Bữa đó,
Tôn Tẫn tiễn Bàng Quyên xuống núi. 
Bàng Quyên nói :
- Đệ cùng huynh kết nghĩa anh em, thề giàu sang cùng hưởng, khốn khó cùng gánh. Chuyến này nếu đệ lập được công danh thì sẽ tiến cử huynh để cùng lập nên cơ nghiệp.
Hai người chia tay, Tôn Tẫn buồn rớm nước mắt, trở lên núi. Quỉ Cốc Tiên Sinh hỏi Tôn Tẫn :
- Ngươi bảo cái tài của Bàng Quyên làm được Đại tướng không ?
- Nhờ ơn thầy dạy bảo đã lâu, lẽ nào Bàng Quyên không làm được Đại Tướng ?
- Không làm được.
Tôn Tẫn nghe thầy nói vậy thì lấy làm lạ nhưng không dám hỏi thầy lý do. Hôm sau, Quỉ Cốc bảo các học trò :
- Ban đêm, ta rất khó ngủ, ta rất ghét tiếng chuột kêu. Các trò phải luân phiên nhau thức mà đuổi chuột cho ta.
Các trò đều vâng lời, chia phiên thức gác. Tới phiên Tôn Tẫn, Tiên sinh lấy một quyển sách trao cho Tôn Tẫn nói :
- Đây là 13 thiên binh pháp của ông nội nhà ngươi tên là Tôn Võ Tử, xưa đem dâng cho vua Hạp Lư nước Ngô, nhờ đó mà Hạp Lư phá tan quân Sở. Hạp Lư giữ cuốn sách nầy làm gia bảo, bỏ vào hộp sắt, giấu vào cột Cô Tô Đài. Từ khi quân nước Việt đốt Cô Tô Đài, cuốn sách ấy mất tích luôn.Ta có chơi thân với ông nội ngươi, nên được xem sách ấy, ta nhớ và ghi lại, tự tay ta chú giải thêm nhiều điều bí mật trong cách hành binh. Ta chưa từng cẩu thả giao sách cho ai, nay thấy ngươi trung hậu, nên ta giao cho ngươi học, trong 3 ngày giao lại cho ta. Học cuốn sách nầy, khéo dùng thì làm lợi cho thiên hạ, không khéo dùng thì hại rất lớn. Bàng Quyên không là người tốt, nên ta không dạy.
Tôn Tẫn đem sách về phòng, ngày đêm nghiền ngẫm, trong 3 ngày thì nằm lòng. Ba ngày sau, Tôn Tẫn đem sách nộp cho thầy. Tiên Sinh theo từng thiên hỏi lại Tôn Tẫn, Tôn Tẫn đối đáp rất trôi chảy. Tiên Sinh mừng rỡ nói :
- Ngươi biết dung tâm như thế, Tổ phụ ngươi chắc vui lòng.
Nói về Bàng Quyên, xuống núi thẳng đến nước Ngụy, vào cầu quan Tướng quốc Vương Thác. Vương Thác tiến cử Bàng Quyên lên Ngụy Huệ Vương. Khi Bàng Quyên vào chầu vua, gặp lúc nhà bếp dâng lên món thịt dê. Bàng Quyên mừng thầm vì nhớ lời thầy dặn: “Gặp dê thì vinh” .
Bàng Quyên được Huệ Vương trọng dụng, lần lần phong lên đến chức Nguyên Soái, kiêm Quân Sư. Con trai là Bàng Anh, cháu là Bàng Thông, Bàng Mai đều được vua phong làm Tướng, cả nhà vinh hiển. 

Lúc bấy giờ có Mặc Địch ghé Quỉ Cốc thăm bạn cũ là Vương Hủ (Quỉ Cốc Tiên sinh), Mặc Địch gặp Tôn Tẫn, đàm luận rất hợp ý, bèn bảo Tôn Tẫn :
- Anh học nghệ đã thành, sao không đi lập công danh ?
- Tôi có người bạn học là Bàng Quyên, đã ra làm quan ở nước Ngụy, có hẹn khi nào đắc chí sẽ tiến cử tôi, nên tôi đợi.
- Bàng Quyên đã làm Nguyên soái nước Ngụy, để tôi vì anh mà đến đó dọ ý Bàng Quyên thế nào ?
Mặc Địch từ giã Quỉ Cốc rồi đi vào nước Ngụy, nghe Bàng Quyên cậy tài, nói quá không biết thẹn, không có ý tiến cử Tôn Tẫn. Mặc Địch vào nói cho Huệ Vương rõ các việc. Huệ Vương liền đòi Bàng Quyên đến hỏi :
- Ta nghe nói Tôn Tẫn cùng học một thầy với Nguyên soái, lại được học riêng binh pháp bí truyền của Tôn Võ Tử, tài giỏi không ai bằng, sao Nguyên soái chẳng vì Quả nhân mà tiến cử người ấy đến giúp Trẫm. 
- Tâu Bệ hạ, hạ thần không phải không biết tài của Tôn Tẫn, nhưng Tôn Tẫn là người nước Tề, nay làm quan nước Ngụy thì thế nào cũng liên lạc với Tề. Nay Bệ hạ muốn triệu Tôn Tẫn thì hạ thần xin viết thơ gọi đến.
Bàng Quyên ở vào thế buộc phải viết thơ gọi Tôn Tẫn, nhưng thâm tâm rất sợ Ngụy Vương trọng dụng Tôn Tẫn, bỏ rơi mình, nên thầm tính kế hại Tôn Tẫn. 
Bàng Quyên viết thư xong, Huệ Vương dùng xe Tứ Mã và đồ lễ long trọng, sai người đến Quỉ Cốc rước Tôn Tẫn.
Tôn Tẫn tiếp được thư Bàng Quyên, vội đem trình thầy. Tiên sinh bảo Tôn Tẫn đi hái một cành hoa để bói coi tốt xấu. Tôn Tẫn thấy bình hoa trên án có một cành hoa cúc, bèn đến bẻ lấy một nhánh đem trình thầy xong đem cắm lại bình.
Tiên sinh đoán rằng : Cành hoa này bị bẻ, không hoàn hảo, nhưng là loài chịu sương gió, dẫu có bị tàn hại cũng không hề gì. Vả cắm trong bình, mọi người đều quí trọng, mà cái bình ấy lại là loại đúc cùng một thứ với chung đỉnh, chắc rồi sẽ có tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng cành hoa nầy 2 lần cắm vào bình, vậy sự nghiệp của ngươi chưa thể đắc ý ngay được, mà kết cuộc sẽ làm nên ở lần sau. Vậy ta đổi tên cho, có thể mong tiến thủ được. Tên ngươi là TÂN, ta thêm một chữ NHỤC ở bên tả thành chữ TẪN, vậy tên của ngươi là Tôn Tẫn. (Tân là khách, Tẫn là bị chặt xương đầu gối). Quỷ cốc tiên sinh đổi tên như thế là vì biết trước học trò mình bị cái hoạ chặt chân,nhưng không muốn tiết lộ. 
Khi Tôn Tẫn lạy thầy từ biệt, Tiên sinh trao cho một cẩm nang, dặn kỹ khi nào gặp việc nguy cấp mới mở ra xem. Tôn Tẫn lạy tạ lần nữa, rồi xuống núi, đến nước Ngụy, tạm ở trong phủ của Bàng Quyên.
Bàng Quyên biết Tôn Tẫn tài giỏi hơn mình, sợ Ngụy Vương dùng Tôn Tẫn, bỏ rơi mình, nên Bàng Quyên, ngoài mặt giả đò anh em thân thiết, nhưng ngầm lập kế ám hại Tôn Tẫn. Thời gian sau gặp dịp Bàng Quyên giả mạo chứng cớ, cáo buộc Tôn Tẫn tư thông nước Tề để hại nước Ngụy. Huệ Vương nghe lời sàm tấu của Bàng Quyên, sai quân bắt Tôn Tẫn chặt chưn và thích vào trán 4 chữ “ Tư thông ngoại bang”.
Tôn Tẫn trở thành phế nhân, mỗi ngày chỉ được Bàng Quyên cấp cho 3 bữa ăn, mong dùng thủ đoạn để gạt người bạn cũ chép cho 13 thiên binh pháp truyền lại cho mình.
Tôn Tẫn bị Bàng Quyên hãm hại quá chán nản cho tình người đen bạc, lại bị vết thương chặt chân hành hạ quá đau đớn, muốn tìm kế thoát thân, nhưng chưa biết phải làm sao, sực nhớ bức cẩm nang thầy ban cho khi trước luôn giấu trong mình, liền thừa lúc thanh vắng mở ra xem, thấy vuông lụa đề 2 chữ : Giả điên.
Buổi chiều hôm ấy, khi mâm cơm đưa tới, Tôn Tẫn cầm đủa định ăn, bỗng làm ra dáng mê man, nôn oẹ, hồi lâu nổi giận giương mắt hét to lên rằng : Mày dùng thuốc độc hại ta, rồi hất đổ mâm cơm xuống đất, miệng lảm nhảm chửi hồi lâu. 
Bàng Quyên nghe tin Tôn Tẫn bị điên thì không tin, đến tận nơi xem xét và nhốt Tôn Tẫn vào chuồng heo, tự tay đem cơm đến cho ăn. Tôn Tẫn hét : “ Mày đem thuốc độc đến hại ta ?” Nói rồi gạt mâm cơm đổ xuống đất.  Bàng Quyên ngầm sai lính lấy một cục bùn đưa Tôn Tẫn thì Tôn Tẫn liền cầm lấy ăn ngon lành. Bấy giờ Bàng Quyên mới tin Tôn Tẫn điên thật nên không lấy làm lo, dần dần thả lỏng Tôn Tẫn.
Lại nói Mặc Địch sang chơi nhà Điền Kỵ nước Tề. Có người học trò tên Cầm Hoạt ở nước Ngụy đến. Mặc Địch hỏi thăm Cầm Hoạt lúc nầy Tôn Tẫn có đắc ý không ? Cầm Hoạt thuật lại việc Tôn Tẫn bị chặt chưn và trở nên điên khùng.
Mặc Địch nói : 
- Ta muốn tiến cử hắn nào ngờ lại thành ra hại hắn.
Mặc Địch liền nói rõ tài học của Tôn Tẫn cho Điền Kỵ nghe và việc Bàng Quyên ganh tài ám hại Tôn Tẫn, khuyên Điền Kỵ tìm cách rước Tôn Tẫn sang Tề. Điền Kỵ vào tâu với vua Tề là Tề Uy Vương. Uy Vương muốn đem binh đón Tôn Tẫn thì Điền Kỵ can, nói phải lập kế mới rước Tôn Tẫn được. 
Uy Vương sai Thuần Vu Khôn sang Ngụy dâng trà, đem Cầm Hoạt đi theo giả làm kẻ hầu. Qua đến Ngụy, Cầm Hoạt bí mật đi tìm Tôn Tẫn, rước về Tề.
Thuần Vu Khôn và Cầm Hoạt đưa được Tôn Tẫn ra khỏi nước Ngụy thì đi thẳng về Lâm Tri, có Điền Kỵ thân hành ra đón. Tề Uy Vương cả mừng, muốn phong Tôn Tẫn làm Quân Sư, nhưng Tôn Tẫn tâu rằng :
- Hạ thần chưa có chút công trạng chưa dám nhận quan tước. Vả nếu Bàng Quyên biết thần làm quan cho Tề ắt lo đề phòng, chi bằng tạm giữ kín danh phận việc mới thành.
Uy Vương bằng lòng, cho Tôn Tẫn ở trong dinh Điền Kỵ, tôn là thượng khách.
Lúc đó, Ngụy Huệ Vương sai Bàng Quyên đi đánh nước Triệu để đòi đất Trung Sơn. Quân Triệu bị thua. Triệu Thành Hầu cầu Tề cứu viện. Tề Uy Vương định phong Tôn Tẫn làm Đại Tướng đem binh cứu Triệu. Tôn Tẫn can rằng :
- Hạ thần là kẻ tàn phế, nếu cho làm Đại Tướng e cho quân địch sẽ cười Tề không có tướng tài, chi bằng Đại Vương cử Điền Kỵ làm Tướng, và hạ thần mật theo giúp mưu kế.
Tề Uy Vương cử Điền Kỵ làm Đại Tướng, Tôn Tẫn làm Quân Sư bí mật ở trong xe, kéo đại binh cứu Triệu.
Điền Kỵ muốn đem quân thẳng đến Hàm Đan là kinh đô của Triệu. Tôn Tẫn nói : Tướng nước Triệu không đánh nổi Bàng Quyên, nên khi ta kéo quân đến đó thì Hàm Đan đã mất về tay quân Ngụy rồi, chi bằng ta cứ đóng quân giữa đường, rêu rao nói rằng ta đi đánh Tương Lăng của Ngụy. Huệ Vương lo sợ, ắt phải gọi Bàng Quyên trở về giữ Tương Lăng. Bấy giờ ta đón đánh Bàng Quyên thì thế nào cũng thắng.
Điền Kỵ y theo kế đó mà làm. Quả đúng như lời Quân Sư Tôn Tẫn, Bàng Quyên kéo binh về giữ Tương Lăng. Điền Kỵ bày binh theo cách của Tôn Tẫn, đánh Bàng Quyên một trận tơi bời, Bàng Quyên ban đêm chạy trốn về Ngụy.
Năm sau, Bàng Quyền cùng Thái Tử Thân đem binh đánh nước Hàn. Hàn sang cầu cứu Tề. Tề Uy Vương cử Điền Kỵ và Tôn Tẫn đi cứu Hàn.
Điền Kỵ muốn kéo quân đến nước Hàn. Tôn Tẫn lại can:
- Không nên, trước kia ta cứu Triệu mà chưa hề đến Triệu, nay cứu Hàn cũng y theo kế hoạch đó. Cái thuật giải cứu Hàn là phải đánh vào nơi yếu trọng của Ngụy thì quân Ngụy tất phải kéo về. Cái kế ngày nay là phải đem binh thẳng đến kinh đô Ngụy thì mới cứu được Hàn.
Bàng Quyên đang thắng thế ở nước Hàn, nhưng Ngụy Huệ Vương ra lịnh cho Bàng Quyên phải tức tốc rút binh về đón đánh quân Tề đang thừa cơ kéo đến đánh kinh đô của Ngụy. Tôn Tẫn bày kế lừa Bàng Quyên. Quân Tề làm như sợ hãi khi biết Bàng Quyên kéo quân trở về Ngụy. Ban đầu làm 10 vạn bếp, sau đó rút quân như bỏ chạy, hôm sau làm 6 vạn bếp, hôm sau rút chạy nữa, chỉ còn làm 3 vạn bếp.
Bàng Quyên cho quân quan sát các bếp của quân Tề, cười lớn nói với Thái Tử Thân :
- Thật là hồng phúc của Ngụy Vương, quân Tề hèn nhát, vào đất Ngụy có 3 ngày mà binh sĩ bỏ trốn quá nửa. Kỳ nầy, Quyên sẽ bắt sống bọn Điền Kỵ để rửa cái hận Tương Lăng năm trước. 
Nói xong, Bàng Quyên chọn 2 vạn tinh binh tiến gấp đánh quân Tề, còn đại binh từ từ đi sau. 
Tôn Tẫn dọ biết tin đó, tính toán và dự kiến đoàn quân của Bàng Quyên sẽ đến Mã Lăng vào lúc tối. Đường Mã Lăng ở giữa hai trái núi có cây cối um tùm, rất dễ phục binh. Tôn Tẫn sai chặt cây ngã ngang để chẹn lối đi, chỉ chừa một cây to giữa đường, cho cạo sạch một một ô vuông vỏ cây ở phía Đông, rồi dùng than viết lên đó mấy chữ : “ Quân Sư Tôn bảo : Bàng Quyên chết tại cây nầy.”
Tôn Tẫn sai bộ tướng Viên Đạt, Độc Cô Trần, kén 5000 quân cung nỏ, mai phục 2 bên tả hữu Mã Lăng, dặn kỹ hễ nơi gốc cây có ánh lửa phát ra thì nhất tề nhắm vào đó bắn.
Lại sai Điền Anh dẫn 1 vạn quân mai phục cách Mã Lăng 3 dặm chẹn đường quân Ngụy.
Tôn Tẫn trù liệu xong thì cùng Điền Kỵ dẫn binh lên đóng phía Bắc để dự bị tiếp ứng.
Bàng Quyên kéo binh đến Mã Lăng thì trời vừa tối, thấy cây cối bị đốn ngã nằm ngổn ngang, cho rằng quân Tề sợ quân Ngụy đuổi theo kịp nên đốn cây cản đường.
Bàng Quyên cho thu dọn cây cối, bỗng thấy có một cây giữa đường, có viết chữ nhưng trời tối không thấy rõ. Bàng Quyên sai một tên lính châm lửa lên xem, Bàng Quyên đọc xong mấy chữ thì la lên : 
- Ta mắc mưu thằng què rồi !
Vừa la xong thì có cả muôn mũi tên từ nỏ bắn ra, quân Ngụy chết vô số. Bàng Quyên bị trọng thương, liệu không thoát được, bèn rút kiếm đâm cổ chết.
Mệnh của Bàng Quyên đúng y như lời của Quỉ Cốc Tiên Sinh đã nói trước : Ngươi sẽ vì lừa người mà bị người lừa lại, gặp dê thì vinh, gặp ngựa thì hỏng. Bàng Quyên chết tại Mã Lăng. (Mã là ngựa).
Giết xong Bàng Quyên rồi, Tôn Tẫn xin với vua Tề cho về ẩn dật tu luyện ở núi Thạch Lư. Một năm sau, không còn ai biết Tôn Tẫn ở đâu nữa. 
Bạch thầy chuyện vãn cho rằng: chuyện xưa xem ra bây giờ vẫn vậy. Giá như Quỷ cốc đừng dạy dỗ Bàng Quyên đâu đến nỗi Bàng chết thảm, Tôn đâu đến nỗi phải chịu nhục hình mà cuối cùng có được cái gì đâu ở đời? Cũng vậy, làm gì mà Chính phủ chả biết vua Vinashin Phạm Thanh Bình làm bậy mà cứ lần lữa bao che, để đến khi chuyện vỡ lở mất toi trăm nghìn tỷ mới đem giam lỏng há chẳng phải là làm cái việc cho là “tốt” mà thành ra báo hại đó sao. Giá như Tể tướng “chảm” ngay Thanh Bình từ trước có phải nhà nước kịp vớt vát được tiền của mà danh cũng không đến nỗi liệt như bây giờ.
Trước tôi nghe đâu Tể tướng lấy lòng ba quân nói cái “tốt” của mình là mấy năm nay không phạt ai thì đã liệu ra rằng cái “tốt” này rồi có ngày báo hại. Ngẫm thế mà chẳng sai.
mai xuân dũng

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

ĐẪ DỞ HƠI LẠI CÒN BIẾT BƠI

mai xuân dũng 26/10/2010
 
Đó là câu cửa miệng một thời ở Hà nội cách đây dăm năm đã đi vào quên lãng nay thấy người ta bắt đầu dùng lại.
Có lẽ ở đâu cũng vậy, ngôn từ “xã hội hóa” được nẩy ra từ một ai đó, mà chưa chắc đã hoàn toàn có chủ ý, nhưng vài người phát hiện thấy cái lý thú của nó rồi cứ thế phát tán rộng rãi trong xã hội.Bây giờ cụm từ “Đã dở hơi lại còn biết bơi” được coi là thành ngữ rồi.
Mới nghe thấy vô lý nhỉ? Dở hơi thì liên quan gì đến chuyện biết bơi nào?Nhớ hồi tháng 6 năm nay, Quốc hội bàn thảo về chuyện có nên làm đường sắt cao tốc không, xem truyền hình VTV1 thấy đại biểu Trần Tiến Cảnh nổ giòn như mõ: “Các nước có chỉ số IQ cao đều xây đường sắt cao tốc. Ra nước ngoài tôi đi thử rồi. Tốc độ nhanh, an toàn, trẻ em đi học, bà mẹ đi làm…Việt nam không phải nước nghèo, với quyết tâm chính trị, tôi đề nghị phải xây”. Ông hàng xóm buông ngay một câu: Đã dở hơi lại còn biết bơi, dốt nát như thế mà lại là đai biểu Quốc hội mới chết chứ. Thà rằng đơ đơ như thế cứ ở quê đi cầy còn làm ra cân thóc cho vợ con nó nhờ, đằng này lại còn làm đại biểu Quốc hội mới chết người ta chứ. Mấy quốc gia làm tàu cao tốc có phải để trẻ con đi học bà mẹ đi làm như đi xe buýt đâu. Tàu cao tốc sử dụng vào việc đó thì có mà đi ăn mày cả nước.Trong trường hợp này, câu thành ngữ mới: Dở hơi lại còn biết bơi nghe có lý hơn câu thành ngữ cũ: Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe.Chợt nhớ một lần, khi các cụ hưu trí chuyện vãn trong lúc đi bộ quanh hồ cho dãn xương có bình luận về nạn ăn hối lộ, đút lót trong các cơ quan công quyền Nhà nước. Có cụ nói về ông Bộ trưởng Nội vụ Trần Văn Tuấn thế này: Ông Tuấn nói câu “Khó chấm dứt tình trạnh chạy chức, chạy quyền vì người chạy có báo đâu mà biết” thật dở quá. Nói thế thì quá là chửi các cơ quan đảng, các cơ quan Thanh tra chính phủ chỉ làm mỗi việc ăn bám dân hay sao mà phải trông vào việc có người hối lộ, ăn tiền đút lót xong đi báo cáo đảng, chính phủ rồi mới điều tra hay sao? Phát biểu dốt như thế mà làm được Bộ trưởng mới lạ. Một cụ lẩm bẩm: Đúng là dở hơi lại còn biết bơi. Câu thành ngữ này xem ra cũng ứng với câu phát biểu của bác Trương Vĩnh Trọng hôm nào: “Cho đến lúc này dư luận trong, ngoài nước không còn ai nói đến việc khai thác Bô xít ở Tây nguyên nữa. Điều đó cho thấy chủ trương khai thác Bô xít của đảng, chính phủ là đúng đắn và đang gặp thuận lợi”. He he, chắc bác Trọng nói cái “thuận lợi” là ở cái vế “làm việc” với nước bạn 16 chữ vàng chứ cái vế thuận lợi cho dân cho nước thì chắc chắn không phải rồi. Thà rằng bác đừng “biết bơi” có phải đỡ bị dư luận nhân dân cho “chết đuối” không.
Ô, chết thật, nếu bây giờ mà cứ thống kê ra đây những cái dở hơi của các bác thì không khéo các vị đang bơi, o bế nhau, dắt díu nhau bơi trong cái ao lắm tôm nhiều cá là đất nước Việt nam này có mà kể hết ngày.Nhân tiện, kể lại một chuyện trẻ con như sau: Có cô giáo mới mua được chiếc áo hàng hiệu có bông hoa hồng thêu trước ngực bèn khoe khéo với lũ học trò:
- Cô hỏi, có em nào biết hoa hồng sống bằng gì không nào? Cả lớp không ai giơ tay mà chỉ chăm chú nhìn ngực cô. Cuối cùng một em tên là Vova xin trả lời:
- Thưa cô, hoa hồng sống bằng sữa ạ.
Cô giáo đỏ mặt vì ngượng nên đuổi Vova ra ngoài. Thầy Hiệu trưởng đi qua thấy Vova ngoài hành lang liền hỏi sự tình rồi dạy rằng:
- Em nhầm rồi, hoa hồng sống bằng phân và nước tiểu. Nghe vậy, Vova lầm bầm:
- Em đâu biết rễ hoa hồng ăn sâu đến thế.
Trong chuyện này trẻ con vừa ngây thơ vừa rất tinh quái, nhưng các chính khách ngây thơ thì không có đâu. Các bác ý mà ngây thơ thì có mà ở nhà lá với đồng lương Nhà nước chứ làm gì có biệt thự to đùng, đất cát mênh mông, con cái du học Âu-Mĩ rầm rập như thế. Thời buổi bây giờ ngây thơ sắp biến mất trong từ điển tiếng Việt vì nó không có lý gì tồn tại khi mà con người xứ này chưa chào đời đã già nua. Vậy nên từ lâu dân mình vẫn nói: Dở hơi ăn người. Người ta cố tình làm như dốt nát bầy đặt ra đại lễ 1000 năm chi tiêu nghìn tỷ. Thực ra anh nào nói họ dở hơi là bé cái nhầm. Cứ nhẩm xem số tiền lớn như thế bây giờ còn lại cái gì thực sự thiết thực ích nước, lợi dân, cái gì đã chui vào giỏ của các bác được quyền bơi đã bơi và sẽ còn tiếp tục bơi?
Trong vụ lũ lụt ở miền Trung vừa qua người ta lại không khỏi phì cười vì các diễn viên sông nước đã bơi như thế nào, lóp ngóp ra sao để VTV có thể trổ tài bấm máy. Giá như có chút tự trọng thì họ đừng dở hơi như thế, có biết bơi thì cứ lẳng lặng mà bơi mà lội đừng dàn cảnh làm gì cho dân nhờ.
Cũng không nói thêm nhiều về “Mr Lậm Văn Sai” vừa qua đã “tự sát” ở Liên hoan Phim quốc tế làmgì mà chỉ muốn chỉ ra rằng cái dở hơi của anh ta thì quá rõ nhưng cái đáng buồn là ở chỗ đáng ra anh ta nên đứng đúng chỗ của mình ở “trên bờ” cho an toàn đằng này lại coi thường “sông nước” mà liều lĩnh nhảy ùm xuống dòng nước xiết (với anh ta) để rồi chết đuối lãng nhãnh chẳng giống ai. Tuy nhiên nếu Mr Lại Văn Sâm có liều lĩnh thì chỉ chết có mình anh ta chứ liều lĩnh như bác Phạm Khôi Nguyên cho rằng “Hồ bùn đỏ ở Tây nguyên là an toàn nhưng là về lý thuyết” mà Chính phủ vẫn tiếp tục cho làm thì thật là các ông Vua liều. Chỉ có tự coi mình là Vua mới dám quyết định như thế. Làm gì đã đến nước đói ăn vụng túng làm càn đâu mà nỡ đặt hàng triệu sinh mệnh dân chúng vào canh bạc này trong khi chả biết quyền lợi đất nước thua được ra sao?Đã dở hơi lại còn biết bơi.
mai xuân dũng
 KHU SINH THÁI TỊNH TÂY Ở QUẢNG TÂY TRƯỚC KHI KHAI THÁC BÔ XÍT
Ảnh Net
 
 ĐANG KHAI THÁC BÔ XÍT VÀ BỊ Ô NHIỄM NHƯ THẾ NÀY